Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 260: Chúng Ta Đều Là Con Cờ
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:26
Sau nửa tháng, khi Giang Thước gặp lại Trạch Tu trong trại giam, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng Trạch Tu đã gầy đi rất nhiều.
Bộ vest bóng bẩy ngày nào đã bị thay bằng bộ đồ tù nhân xanh trắng, mái tóc từng được chải bóng mượt cũng đã bị cạo ngắn. Cả người anh ta trông tiều tụy, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thước, vẻ sa sút ấy lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ ngạo mạn vốn có.
Qua song sắt, Giang Thước chống khuỷu tay lên bàn, khẽ nhấc ngón tay chào: "Trạch Tu, lâu rồi không gặp."
Trạch Tu đầy cảnh giác, dường như đang đề phòng anh bất cứ lúc nào cũng có thể buông lời châm chọc: “Đến nước này rồi, khỏi cần giả vờ khách sáo.”
“Được thôi, vậy tôi nói thẳng.” Tôm nay tâm trạng Giang Thước rất tốt, không định so đo với anh ta, liền lấy từ túi hồ sơ ra một xấp tài liệu đặt lên bàn.
Mặc dù Trạch Tu đã thừa nhận việc mình chỉ đạo người khác g.i.ế.c Lão Ngô, nhưng vụ án liên quan đến anh ta chắc chắn không chỉ có một. Lần này Giang Thước thẩm vấn anh ta, muốn nhân cơ hội khui ra tất cả những gì còn chưa sáng tỏ.
Anh đưa bức ảnh của Vưu Tuấn đến trước mặt Trạch Tu, hỏi: "Anh có quen cậu bé này không?"
Trạch Tu nhanh chóng liếc nhìn, rồi lắc đầu: "Không quen."
"Thật sự không quen sao? Kết quả đối chiếu DNA cho thấy hai người có quan hệ huyết thống đấy."
Sắc mặt Trạch Tu hơi thay đổi, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại: "Có lẽ là người phụ nữ nào đó đã mượn giống của tôi, muốn nhân cơ hội này tống tiền tôi chăng?"
“Cho nên anh mới sai Dương Tán đi tìm cậu ấy?”
Thấy Giang Thước đã điều tra đến mức này, Trạch Tu cũng biết không cần phải che giấu nữa, thản nhiên đáp: “Thực ra tôi không hề định g.i.ế.c nó. Dù chẳng có chút tình cảm nào, nhưng trong người nó vẫn chảy dòng m.á.u của tôi. Tôi chỉ lo sau này nó sẽ dùng thứ đó uy h.i.ế.p mình, nên mới để Dương Tán đi tìm. Không ngờ hắn lại ra tay nặng như thế, không chỉ chẳng tìm được đồ, mà còn để lộ bản thân.”
Cơ mặt căng cứng của anh ta hơi co giật, nhưng không phải vì hối hận hay áy náy. Thay vào đó, là vẻ bực tức vì thuộc hạ làm việc không hiệu quả đã liên lụy đến mình.
"Anh bảo Dương Tán đi tìm thứ gì?"
Trạch Tu thấy Giang Thước không đổ cái c.h.ế.t của Vưu Tuấn lên đầu mình, liền thả lỏng một chút, đáp:
“Một cuộn băng ghi hình.”
“Băng ghi hình gì?”
Trạch Tu nhún vai:
“Anh tưởng tôi thật sự ngốc à? Dù sao người cũng c.h.ế.t rồi, thứ đó tám chín phần cũng chẳng còn, giờ nói ra thì tôi được lợi ích gì chứ?”
Giang Thước không dây dưa tiếp, đưa linh vật tìm thấy ở trang trại rượu đến trước tầm nhìn của Trạch Tu: "Thứ này tại sao lại xuất hiện ở hầm rượu của anh?”
“Tiện tay vẽ thôi.”
Giang Thước không tin lời anh ta: “Tiện tay vẽ, mà đáng để anh giấu trong mật thất phía sau giá sách, còn đặt cả khóa mật mã à?”
"Chuyện này không liên quan đến vụ án của tôi, tôi có quyền từ chối trả lời."
“Được, vậy ta nói về vụ án của anh. Anh có biết vì chuyện này, tập đoàn Trác thị đang đối mặt với cái gì không?”
Giang Thước bấm ngón tay, lần lượt liệt kê:
“Uy tín sụt giảm, cổ phiếu lao dốc, dư luận xã hội đồng loạt phản đối. Làm thương nhân, anh phải rõ hơn tôi chứ?”
Trạch Tu cảnh giác:
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Với hiểu biết của anh về cha và em gái mình – những kẻ coi lợi ích trên hết – họ sẽ bỏ tiền thuê đội luật sư hùng hậu cứu anh, hay sẽ chọn để anh chịu sự phán xét của pháp luật, đổi lấy tiếng tăm ‘đại nghĩa diệt thân’?”
Sống mũi Trạch Tu khẽ phập phồng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh ta không ngu, cũng từng nghĩ đến tình huống này. Vốn dĩ ông già đã chẳng ưa gì anh ta, tất nhiên sẽ không phí tiền bạc thời gian cứu anh ta, nếu không thì đội luật sư đã không đến giờ vẫn biệt tăm.
Nhưng lời này thốt ra từ miệng Giang Thước, càng xác thực thêm suy đoán trong lòng, khiến anh ta vừa giận dữ, vừa bất an.
"Trạch Tu, thành thật khai báo thì tôi còn có thể giúp anh tranh thủ chút giảm án. Giờ, người có thể giúp anh chỉ có chính anh thôi.”
Giang Thước cố ý bỏ lửng, sau đó nhìn anh ta đầy hàm ý.
Dưới ánh mắt của anh, sắc mặt Trạch Tu càng trở nên khó coi. Sự căng thẳng ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc bên ngoài lập tức bị phóng đại. Sau một lúc lâu, anh ta cuối cùng cũng chậm rãi mở lời: "Hình vẽ này không phải tôi vẽ. Tôi được người khác nhờ..."
Giang Thước ngay lập tức nghĩ đến gã linh thuật sư đứng sau nhà họ Trác, liền hỏi:
“Người nào?”
Câu hỏi này đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Trạch Tu. Anh ta cau mày, không đáp.
Giang Thước gõ bàn mang theo cảnh cáo, ánh mắt sáng quắc: "Trạch Tu, nói cho tôi biết – cái c.h.ế.t của cả nhà Nghiêm Vi và Chu Kiến Hoành, có phải cũng do cùng một kẻ đứng sau giúp anh không?”
Trạch Tu nuốt ực một ngụm nước bọt, vẫn im lặng.
Giang Thước nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng đầy châm biếm:
“Anh không dám nói sao? Đừng bảo là anh muốn bảo vệ gia đình mình.”
Trạch Tu cuối cùng cũng có phản ứng, khóe môi co giật, nở nụ cười khinh miệt:
“Bảo vệ gia đình? Bọn họ đã sớm vứt bỏ tôi, tôi còn bảo vệ họ làm gì? Anh đồng ý giúp tôi một việc, tôi sẽ nói.”
“Anh nói đi.”
Trạch Tu nghiến răng ken két: “Hãy nhắn với cha tôi, họ luôn bảo tôi vô dụng. Nhưng tôi vì cái nhà này cũng đã cống hiến không ít. Nếu họ không chịu cứu tôi, thì đừng trách tôi tuyệt tình, cùng họ đồng quy vu tận!”
Một màn bi kịch gia tộc đầy kịch tính, nếu không phải đang ở trại giam, Giang Thước thật muốn mua gói hạt dưa để vừa nghe vừa nhấm nháp.
Anh gật đầu:
“Được, tôi đồng ý.”
Trạch Tu mím môi, như đã hạ quyết tâm:
“Người đó… người đó tên là…”
Lời còn chưa kịp nói ra, anh ta đột nhiên như bị nghẹn lại, trợn mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía sau Giang Thước, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.
Giang Thước quay đầu lại theo ánh mắt anh ta, phía sau chỉ là khoảng không.
Thế nhưng vẻ mặt kinh hãi kia của Trạch Tu, tuyệt đối không giống đang giả vờ.
Anh quay lại, gấp gáp hỏi:
“Trạch Tu, rốt cuộc người đó là ai?”
Trạch Tu như thể không nghe thấy anh nói gì, đôi môi trắng bệch khẽ mấp máy, khó khăn thốt ra vài từ qua kẽ răng nghiến ken két: "Tôi không nói, tôi không nói nữa. Đừng g.i.ế.c tôi. Đừng g.i.ế.c tôi. Tôi không muốn chết..."
Cảnh sát trại giam nghe thấy động tĩnh, vội mở cửa phòng thẩm vấn. Nhìn thấy dáng vẻ mặt cắt không còn giọt m.á.u kia của Trạch Tu, họ cũng giật mình: "Giang đội, trạng thái nghi phạm hình như không ổn.”
Giang Thước bất lực xua tay: "Đưa anh ta về trước đi."
Đợi cán bộ cảnh sát tháo còng tay trên ghế thẩm vấn và đỡ Trạch Tu đứng dậy, anh ta mới từ từ hoàn hồn, thở hổn hển.
Khi đi ngang qua Giang Thước, anh ta đột nhiên lên tiếng: "Cảnh sát Giang, tôi còn một câu cuối cùng muốn nói."
"Cái gì?"
Giang Thước ngẩng đầu nhìn anh ta. Từ vẻ mặt nửa cười nửa không của anh ta, anh đọc được rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Có tự giễu, có cảm thán, có cảnh báo, thậm chí còn có một chút lòng trắc ẩn của kẻ đồng cảnh ngộ.
“Thực ra, chúng ta đều chỉ là những quân cờ.”