Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 264: Thật Sự Ổn Rồi
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:27
Rời khỏi nhà tang lễ, Du Phi Phàm cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn chiếc hộp tro cốt trong ngực.
Năm xưa, bà ngoại đã đón cô khi cô chưa đầy hai tuổi từ tay mẹ, đưa cô rời xa quê hương, một mình nuôi nấng cô khôn lớn.
Và bây giờ, bà ngoại đã biến thành một chiếc hộp nhỏ màu trắng ngọc, nằm trong vòng tay cô, và sắp cùng cô rời khỏi mảnh đất đã sống hơn hai mươi năm.
Về đến nhà bà, Du Phi Phàm đặt hộp tro lên giường, định quét dọn lại căn nhà, nhưng phát hiện ra bà ngoại đã sớm thu xếp gọn gàng từ trong ra ngoài.
Đồ đạc được lau chùi không chút bụi bẩn. Mọi thứ trong tủ đều được sắp xếp gọn gàng. Quần áo được gấp phẳng phiu, ngay cả số bắp để nuôi gà cũng đã được chuẩn bị đủ dùng cho vài ngày.
Du Phi Phàm chia gà và rau bà ngoại nuôi và trồng cho hàng xóm láng giềng, tiện thể cảm ơn họ đã chăm sóc bà ngoại suốt những năm qua.
Chân Thành Dịch còn chưa lành hẳn, chỉ có thể ngồi trong phòng khách sắp xếp lại những sách cổ và tài liệu bà ngoại để lại.
Giang Thước xuống thị trấn mua vài tấm bạt nhựa chống bụi, cẩn thận phủ lên từng món đồ nội thất.
Đưa đồ cho hàng xóm xong, Du Phi Phàm đi vào sân, lau mồ hôi trên trán, rồi nói vọng vào phòng Thành Niệm: “Niệm Niệm, em thu dọn hành lý xong chưa?”
“Xong rồi.” Thành Niệm kéo vali ra khỏi phòng, liếc nhìn Thành Dịch một cái rồi rụt rè hỏi:
“Anh, về thành phố M rồi… em sẽ ở đâu?”
Du Phi Phàm tiến lên, xoa đầu cô bé: "Về đó em cứ ở phòng chị trước, được không?"
“Chị, thế còn chị thì…”
"Chị sẽ ở nhà Giang Thước một thời gian." Du Phi Phàm cong khóe mắt, quay sang Giang Thước: "Được chứ, cảnh sát Giang?"
Giang Thước cúi xuống nhìn cô, gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Giang Thước đặt hành lý của Thành Niệm và những cuốn sách mà Thành Dịch đã sắp xếp vào cốp xe.
Du Phi Phàm ôm chiếc hộp tro cốt của bà ngoại, đứng bên cạnh xe. Cô quay đầu nhìn lại ngôi nhà cũ chất chứa vô vàn kỷ niệm. Trong thoáng chốc, cô như thấy bà ngoại đang mặc chiếc áo khoác màu xanh lam, đứng trong sân vẫy tay chào cô. Khi cô định thần lại, trước mắt chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Giang Thước đóng cốp xe lại, nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Đi thôi."
Cô gật đầu, lặng lẽ che giấu những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, rồi quay người trở lại xe.
Dù không biết con đường phía trước ra sao, nhưng từ hôm nay, có lẽ cô thật sự phải nói lời tạm biệt với chính mình – đứa trẻ từng được bà ngoại chở che.
...
Trở về thành phố M, Giang Thước lái xe đến dưới văn phòng thám tử, giúp Thành Niệm mang hành lý lên.
Du Phi Phàm đặt thùng sách cổ lên bàn trà, quay sang Thành Niệm nói: "Niệm Niệm, sau này đây là nhà của em. Đồ trong phòng chị em cứ dùng thoải mái. Khi đói thì nói với chị Tiêu Tiêu. Tiền gọi đồ ăn ngoài tính cho chị nhé."
Thành Niệm cười rụt rè: “Không cần đâu, em biết nấu, bà đã dạy em rồi.”
Du Phi Phàm xoa đầu cô bé: “Ừ, ngoan lắm. Có việc gì thì gọi cho chị nhé.”
Nhìn cô bận rộn sắp xếp mọi thứ, Tiêu Tiêu không nhịn được kéo áo Thành Dịch, thì thầm hỏi: “Chị Phi Phàm… thật sự không sao chứ?”
“Chắc là ổn rồi.” Thành Dịch ngừng xếp đồ, khẽ mỉm cười: "Có lẽ trước đây chúng ta đã đánh giá thấp chị ấy. Chị ấy kiên cường và dũng cảm hơn chúng ta tưởng rất nhiều."
Nói xong, cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "À, vết thương của anh chưa lành, nên anh phải ở nhà Tiểu Ngọc một thời gian. Chuyện của Niệm Niệm nhờ em chăm sóc nhé."
Tiêu Tiêu xua tay, thản nhiên nói: "Ối, khách sáo gì chứ. Mấy ngày không có hai người ở văn phòng em chán c.h.ế.t rồi. Lần này có Niệm Niệm ở cùng, em vui còn không hết ấy chứ."
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Du Phi Phàm về phòng dọn dẹp vài bộ quần áo. Khi mở ngăn kéo đầu giường ra, cô lại thấy cuốn sổ tiết kiệm mà bà ngoại đã để lại lần trước.
Nhớ lại những lời bà từng nói, từng câu từng chữ như một lời dặn dò sau cuối. Chẳng lẽ… bà đã sớm biết mình chẳng còn nhiều thời gian?
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ. Thành Niệm đứng ngoài, khẽ hỏi:
“Chị Phi Phàm, em lấy đồ trong tủ lạnh được không?”
Cô bật cười:
“Tất nhiên rồi, chị đã nói đây là nhà em mà.”
Thành Niệm vui vẻ chạy đi. Du Phi Phàm cho cuốn sổ tiết kiệm vào túi, thay ga giường mới cho Thành Niệm, dặn dò Tiêu Tiêu vài câu, rồi về nhà cùng Giang Thước.
Một trận tắm nước nóng cuốn trôi mệt mỏi nhiều ngày. Khi cô trở lại phòng, thấy Giang Thước đang bận rộn trước tủ quần áo.
Anh đã chuyển quần áo của mình sang một bên, nhường lại một nửa không gian lớn, rồi sắp xếp lại quần áo cô mang đến, treo từng cái lên.
Du Phi Phàm lặng lẽ nhìn anh hồi lâu, bỗng vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau.
Mùi hương sữa tắm dìu dịu còn vương trong không khí, Giang Thước hơi khựng lại:
“Sao thế?”
Du Phi Phàm khẽ cười: "Lần đầu tiên em gõ cửa nhà anh, thật sự không nghĩ sẽ có một ngày được dọn vào ở."
Giang Thước sững người một chút, rồi cũng cười, vỗ vỗ cánh tay cô đang quấn quanh mình: “Anh cũng chẳng ngờ, người ban đầu anh muốn tránh xa, giờ lại khiến anh ngày nào không gặp thì khó chịu.”
"Sến súa quá." Miệng nói vậy, nhưng cô vẫn rúc mặt vào vai anh, cọ cọ như làm nũng.
Giang Thước đóng tủ, xoay người lại, khẽ vuốt mái tóc còn ướt của cô:
“Phi Phàm.”
“Ừ?”
"Em..."
Em ổn chứ? Thật sự không sao rồi chứ? Đừng gắng gượng nữa…
Anh mấp máy môi, nhưng mãi không biết phải nói thế nào.
Kể từ đêm hôm đó, anh chưa từng thấy cô rơi thêm giọt nước mắt nào.
Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng Giang Thước cảm thấy cô đã thay đổi.
Cô gái từng vô lo vô nghĩ, sau khi trải qua sự thật tàn nhẫn ẩn giấu sau tình thân, và nỗi mất mát người gần gũi nhất, nay trở nên điềm tĩnh, chín chắn và độc lập hơn.
Du Phi Phàm như đoán được điều anh muốn hỏi, áp mặt vào n.g.ự.c anh, thì thầm:
“Em thật sự không sao rồi.”
Giọng nói của cô bình thản, không gợn sóng. Lúc này Giang Thước mới thở phào, dùng chiếc khăn đang quàng trên cổ cô, tỉ mỉ lau tóc cho cô: "Em có thể vượt qua, anh cũng mừng cho em. Nhưng..."
“Nhưng mà sao?” Du Phi Phàm nép trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn.
Anh nâng mặt cô lên, cúi mắt nhìn sâu vào đôi mắt vẫn trong veo ấy: “Nhưng mà, ở bên anh… em có thể thoải mái khóc, thoải mái cười, muốn dựa dẫm thì cứ dựa. Nếu thấy buồn, cũng không cần phải giấu đi.”