Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 266: Trạch Tu Chết
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:27
Trời dần tối. Con đường núi quanh co dưới bánh xe như một con mãng xà khổng lồ đang quấn quanh ngọn núi.
“Có chuyện gì thế? Hôm nay tan làm sớm vậy?”
Giang Thước trông mệt mỏi, bất lực thở dài: “Bị đình chỉ rồi.”
"Gì cơ?" Nếu không thắt dây an toàn, Du Phi Phàm chắc đã nhảy dựng lên khỏi ghế:
“Không phải chứ, sao lại thế? Sao lại bị đình chỉ nữa?”
Chưa đầy một năm mà bị đình chỉ tận hai lần, nói ra ngay cả bản thân Giang Thước cũng thấy vừa buồn cười vừa khó tin.
Anh đưa tay day ấn đường nhức mỏi: "Trạch Tu c.h.ế.t rồi."
Tin anh bị đình chỉ còn chưa kịp tiêu hóa, thì một tin tức chấn động hơn lại ập đến. Não của Du Phi Phàm suýt chút nữa đã ngừng hoạt động.
Mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Xảy ra khi nào?”
"Hai ngày trước."
So với việc quan tâm Trạch Tu c.h.ế.t như thế nào, Du Phi Phàm rõ ràng nóng lòng bất bình thay cho Giang Thước hơn: “Anh ta c.h.ế.t thì liên quan gì đến anh chứ? Đâu phải anh xông vào trại giam g.i.ế.c người.”
“Người thì dĩ nhiên không phải anh giết, nhưng anh quả thật không thể thoát khỏi liên quan."
Hôm đó, sau khi bị đưa đi thẩm vấn, Trạch Tu trở về buồng giam thì lên cơn sốt cao, miệng cứ lảm nhảm: “Đừng g.i.ế.c tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói lung tung nữa".
Nhân viên y tế trong trại giam cho anh ta uống thuốc hạ sốt nhưng không có tác dụng. Sợ anh ta bị sốt đến lú lẫn, họ vội vàng xin cho anh ta được tại ngoại để chữa bệnh. Không ngờ, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì anh ta đã đột ngột qua đời.
Nghe nói trước khi c.h.ế.t anh ta cũng có biểu hiện rất kỳ lạ. Một giây trước còn đang rên rỉ trên giường, giây sau lại như hồi quang phản chiếu, quỳ rạp xuống đất, vừa đập đầu vừa tát vào mặt mình, miệng đầy hoảng loạn hướng về phía bức tường cầu xin. Vài cai ngục to khỏe cũng không khống chế nổi.
Giằng co một lúc, anh ta đột nhiên duỗi thẳng hai chân, mắt trợn ngược, rồi ngừng thở ngay tại chỗ.
Mặc dù Trạch Tu dính líu đến nhiều vụ án mạng, nhưng dù sao anh ta cũng là một nhân vật của công chúng. Vụ án của anh ta vốn đã được dư luận quan tâm rất lớn. Việc anh ta đột tử trong trại giam khi phiên tòa còn chưa diễn ra đã khiến dư luận xôn xao.
Trạch gia phản ứng rất nhanh. Dù trước đó họ vẫn còn phân vân giữa việc thuê luật sư bào chữa hay bỏ mặc anh ta tự sinh tự diệt, thì bây giờ, người đã chết, bỏ qua được quy trình rắc rối đó. Ngày hôm sau họ liền tổ chức họp báo.
Tại buổi họp báo, thân phận của ông Trạch chuyển mình từ “người nhà nghi phạm” thành “người nhà nạn nhân”, rưng rưng nước mắt lên án trại giam tắc trách, còn chỉ đích danh phó đội trưởng đội điều tra hình sự đã thẩm vấn Trạch Tu rồi anh ta mới đột tử. Lời nói của ông ta ám chỉ rằng Giang Thước có liên quan đến cái c.h.ế.t của Trạch Tu.
Sở cảnh sát đã phải chịu áp lực dư luận rất lớn. Mặc dù có video giám sát buổi thẩm vấn làm bằng chứng, và có cả cục trưởng Đinh đứng ra bảo lãnh, cấp trên vẫn quyết định tạm đình chỉ Giang Thước một thời gian, chờ đến khi dư luận lắng xuống mới phục chức.
Giang Thước nói xong, thấy Du Phi Phàm im lặng thật lâu, anh quay sang thì thấy cô đang cúi mắt, không biết đang nghĩ gì, chợt cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi, có phải anh vừa trút cho em quá nhiều cảm xúc tiêu cực rồi không?”
"Hả?" Du Phi Phàm lơ mơ phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: “Không đâu. Em chỉ đang nghĩ xem câu nói của Trạch Tu có ý gì thôi.”
Cô nói thêm: "Là câu 'tôi hứa sẽ không nói lung tung nữa'."
Cái c.h.ế.t của Trạch Tu chắc chắn bất thường, nhà họ Trạch hẳn cũng hiểu rõ. Nhưng anh ta đến c.h.ế.t cũng không nói ra cái tên kia, vậy thì người đó vì sao vẫn phải lấy mạng anh ta?
Giang Thước cũng không thể hiểu được, lại nhớ đến câu "Chúng ta chỉ là những quân cờ" mà Trạch Tu nói. Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của anh ta và việc anh bị đình chỉ, cũng là một nước cờ trong đó sao?
Nghĩ đến đây, Giang Thước thở dài không che giấu, lông mày cau chặt.
“Đừng bận tâm nữa. Dù sao cũng bị đình chỉ rồi, coi như nghỉ ngơi mấy hôm.” Du Phi Phàm chớp mắt nhìn anh, giả vờ nhẹ nhõm:
“Đúng lúc Thành Dịch còn đang dưỡng thương, anh tạm thời ủy khuất làm trợ lý cho em, cùng đi nhận ủy thác nhé? Tiền lương tính theo ngày, đừng nói em không thương anh.”
Biết cô cố ý chọc mình vui lên, Giang Thước bật cười: “Được, nghe em sắp xếp. Nhưng mà anh không cần lương.”
“Thế anh muốn gì?”
Đèn đỏ bật sáng, Giang Thước đạp phanh, ghé sát lại, nhướng mày cười:
“Muốn em lấy thân báo đáp.”
“Cút đi!” Du Phi Phàm đỏ mặt đẩy anh ra, nghĩ một lúc rồi nói:
“Từ nay anh có chuyện vui thì phải kể cho em, chuyện buồn càng phải nói. Ai mà chẳng có lúc tiêu cực, huống hồ anh còn là cảnh sát Giang bận rộn trăm công nghìn việc."
Giang Thước không ngờ bị ăn một cái tát rồi lại được một viên kẹo. Tâm trạng tốt hơn hẳn: "Tối nay em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Du Phi Phàm cũng không kén chọn: "Đầu bếp Giang làm gì em ăn nấy. . Nhưng trước hết em muốn ghé văn phòng một chút.”
Từ sau khi về nhà bà ngoại, trong lòng cô vẫn thấy bất an. Giờ lại nghe tin Trạch Tu c.h.ế.t một cách quá kỳ lạ, cô không yên tâm khi để Tiêu Tiêu và Thành Niệm ở lại văn phòng. Cô nghĩ nhân tiện ghé qua xem một chút.
Mở cửa văn phòng, Thành Niệm vui mừng lao vào lòng cô: "Chị Phi Phàm!"
"Niệm Niệm, em ở có quen không?"
“Vâng, anh trai của chị Tiêu Tiêu mua cho bọn em nhiều đồ ăn vặt lắm.”
Du Phi Phàm lúc này mới thấy Tiêu Kỷ đang ngồi trên sofa. Lâu ngày không gặp, anh trông có vẻ tiều tụy, dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt.
Tiêu Kỷ giơ tay chào họ: "Phi Phàm, cảnh sát Giang."
Du Phi Phàm lo lắng hỏi: "Dạo này anh không ngủ ngon sao? Sao quầng thâm mắt lại nặng vậy?"
Tiêu Kỷ ngại ngùng xoa xoa bọng mắt: "Công ty gần đây có chút chuyện, bận quá."
"Chuyện gì vậy?" Du Phi Phàm không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng vì lo lắng nên vẫn hỏi.
Tiêu Kỷ chỉ cười nhạt: "Không có gì to tát đâu." Nói xong, anh quay sang Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, anh và bố sẽ giải quyết ổn thỏa. Em cũng đừng quá lo lắng."
Nghe gọi tên, Tiêu Tiêu đang mải xem TV ngẩn người:
“Hả? Lo gì cơ?”
Tiêu Kỷ lập tức cạn lời, không ngờ em gái lại thờ ơ chuyện gia đình đến vậy, cười gượng:
“…Không có gì, em cứ xem phim đi.”
Nói xong, anh lại quay sang Giang Thước: "À, cảnh sát Giang, tôi nghe nói anh bị phạt vì chuyện của Trạch Tu?"
Giang Thước không giải thích nhiều, chỉ gật đầu qua loa.
Trước đây anh còn cảm thấy sau khi Trạch Tu nhận tội diễn ra quá thuận lợi, yên bình đến mức bất an, luôn lo nhà họ Trạch sẽ bất ngờ phản công.
Việc bị đình chỉ công tác, tuy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cũng coi như là một lời đáp trả, trái lại khiến anh cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Trong lúc Du Phi Phàm vào bếp lấy nước, cô bất ngờ phát hiện tấm bùa trấn linh dán trên cửa sổ đã đứt làm đôi. Tim cô chợt siết lại, vội quay đầu hỏi Tiêu Tiêu:
“Linh phù này do các em xé xuống sao?”
Tiêu Tiêu lắc đầu phủ nhận: "Không phải."
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, vội vàng đặt ly nước xuống, lấy một xấp bùa mới từ trong ngăn kéo ra, dán lại toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ của văn phòng, mới tạm thời yên tâm hơn một chút.
Nghĩ ngợi một lát, cô lại lấy ra vài lá bùa đưa cho Tiêu Kỷ: “Dạo này có vẻ không yên ổn, anh mang theo bên mình, vạn sự cẩn thận."