Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 279: Nữ Hầu

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:28

Giang Thước không sót một chữ nào, thuật lại lời của Trạch Tu: "Anh ta nói ông m.á.u lạnh vô tình, vì lợi ích của tập đoàn mà bất chấp sống c.h.ế.t của anh ta. Anh ta cho rằng mình đã cống hiến cho gia tộc quá nhiều, nếu các người không chịu cứu, thì anh ta sẽ liều c.h.ế.t cùng các người, cá c.h.ế.t lưới rách.”

Ông cụ Trạch và bà cụ Trạch nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều lập tức tối sầm lại: “Nghịch tử! Tất cả đều là tự nó chuốc lấy.”

Ông cụ Trạch vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, còn bà cụ Trạch cắn chặt môi, cúi đầu siết chặt hai bàn tay đến trắng bệch.

Giang Thước liếc qua, thu hết phản ứng của họ vào trong mắt, lạnh lùng nói: “Đúng vậy. Anh ta không chỉ cưỡng bức những cô gái vô tội làm công cụ giao dịch quyền – sắc để trục lợi, còn g.i.ế.c hại một đồng nghiệp của tôi. Dù xét về đạo đức hay pháp luật, anh ta đều đáng chết.”

Dù ông cụ Trạch có tu dưỡng tốt đến đâu, nghe Giang Thước nói vậy, giọng điệu cũng không khỏi lạnh đi: "Cảnh sát Giang, cậu đến đây là để đứng trước mặt tôi buộc tội đứa con bất hiếu đó sao?”

Giang Thước khẽ cười, chuyển hướng câu chuyện: "Mặc dù Trạch Tu quả thật đã làm những chuyện táng tận lương tâm, nhưng trên đời này có mấy bậc cha mẹ không yêu con cái của mình? Tôi nghĩ hai vị không phải là những người bạc tình bạc nghĩa. Nếu không, các người đã không dễ dàng cho tôi vào chỉ vì tôi nói anh ta có lời nhắn cho ông, đúng không?"

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Dù giọng điệu ông cụ Trạch không có chút thay đổi, nhưng sự cảnh giác nơi khóe mắt dường như đã nới lỏng đôi phần.

"Tôi đoán, buổi họp báo đó không phải là ý định ban đầu của hai vị." Giang Thước cố ý dừng lại nửa giây, nhìn thẳng vào mặt ông cụ Trạch: "Suy cho cùng, ông hẳn phải biết, nguyên nhân cái c.h.ế.t của Trạch Tu không phải là đột tử do bệnh tim."

Ông cụ Trạch lập tức ngẩng phắt đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, trong gian đình nhỏ liền dấy lên một luồng áp lực ngấm ngầm.

Một lát sau, cuối cùng ông ta vẫn yếu thế, mí mắt run rẩy, như đang cân nhắc lời lẽ: "Tôi..."

Ông ta mới thốt ra một chữ, đột nhiên im bặt.

Giang Thước nhìn theo ánh mắt của ông ta, quay đầu lại, thấy một nữ hầu mặc tạp dề màu xanh lam, đi giày da màu đen, bưng khay trà đi đến: "Ông chủ, trà pha xong rồi. Theo dặn dò của ông, là loại hồng trà Tích Lan thượng hạng.”

Nữ hầu đặt mấy tách trà nóng lên bàn đá giữa đình, khẽ cúi đầu, rồi quay người rời đi.

Giang Thước nhìn bóng lưng cô ta, trong lòng chợt khẽ động – có cảm giác quen thuộc mơ hồ, như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Chưa kịp nắm bắt sợi ký ức thoáng vụt qua ấy, ông cụ Trạch đã mở lời: "Cảnh sát Giang, trời lạnh thế này, uống ngụm trà nóng đã. Chúng ta từ từ nói chuyện."

Giang Thước thu hồi suy nghĩ, bưng chén trà lên, nhân động tác uống mà kín đáo quan sát bốn phía, xác nhận bên cạnh không có người ngoài.

Đặt chén trà xuống, anh hạ giọng: "Ông Trạch, tôi muốn hỏi, phải chăng ông đang sợ hãi thứ gì đó?”

Ông cụ Trạch không ngờ anh lại hỏi vậy, sắc mặt chợt biến, ngập ngừng nuốt nước bọt, buông ra câu giả vờ kinh điển:

“Tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì.”

Giang Thước không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Trạch Tu nói với tôi, anh ta chỉ là một quân cờ. Không chỉ anh ta, ngay cả ông, và cả tôi, cũng đều là những quân cờ. Vậy đây là một ván cờ như thế nào? Và người cầm cờ, rốt cuộc là ai?"

Sắc mặt ông cụ Trạch lập tức trở nên tái nhợt. Cơ thể ông ta căng cứng như đối mặt với kẻ thù. Tay cầm chiếc gậy chống nạm vàng không ngừng run rẩy. Bà cụ Trạch cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông ta.

“Tôi hiện đã bị đình chỉ công tác, nên đây không phải thẩm vấn, cũng chẳng phải điều tra.” Giang Thước lấy lá linh phù trong ví ra đặt lên bàn: “Trong đình này ngoài chúng ta không còn ai khác. Có lá bùa này ở đây, bất kể ông sợ hãi thứ gì, nó cũng không dám tới gần.”

Ông cụ Trạch nhìn chằm chằm lá bùa thật lâu, hít sâu một hơi, bộ râu bạc khẽ run: "Cảnh sát Giang, thực ra trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải là quỷ, mà là con người."

Giang Thước nheo mắt: "Ông nói là vị linh thuật sư đó?"

Ông cụ Trạch lắc đầu, cười tự giễu: "Không, tôi nói là chính bản thân tôi. Kết cục ngày hôm nay, đều do một tay tôi tạo ra. Là tôi tham lam, cuồng vọng, là tôi tự làm tự chịu."

Giang Thước không xen lời, chỉ lặng lẽ nhìn ông, đợi ông tự nói ra.

Giọng ông ta khàn khàn, chất chứa bi thương: "Quyền lực, thế lực, tiền bạc, địa vị, những thứ này vốn không thuộc về tôi. Dù tôi có sở hữu tất cả, tính mạng này vẫn nằm trong tay người khác. Ngay cả con trai mình, tôi cũng không thể bảo vệ nổi. Báo ứng, sớm hay muộn cũng sẽ đến.”

Bà cụ Trạch cuối cùng cũng không kìm được cảm xúc, che mặt khóc nức nở.

Giang Thước lạnh giọng: "Ý ông là gì?"

Ông cụ Trạch trả lời vòng vo: "Ban đầu, để bảo toàn cho vợ, con gái và cả bản thân tôi, tôi chỉ có thể từ bỏ Trạch Tu. Tôi đã trơ mắt nhìn con trai mình chết, còn cậu, đối với tôi chỉ là một người xa lạ."

Một cơn choáng váng đột nhiên ập đến toàn thân. Giang Thước lắc lắc đầu, cố gắng kiên nhẫn hỏi: "Ông Trạch, người đó rốt cuộc là ai?"

Ông cụ Trạch hé mắt, ánh nhìn đục ngầu lạnh lẽo: "Vô ích thôi, cảnh sát Giang. Cho dù tôi nói hết tất cả sự thật, cũng không có tác dụng gì."

Miệng ông ta mấp máy, dường như vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng những lời đó đến tai Giang Thước đều bị nhòe đi, không nghe rõ một chữ nào.

Thế giới dường như chuyển động chậm lại. Giang Thước nhận ra có điều không ổn, anh dùng tay chống vào lan can định đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, không thể nhấc nổi.

Anh đột nhiên nhận ra, ly hồng trà đó đã bị bỏ thuốc!

Giang Thước cắn mạnh vào đầu lưỡi. Cơn đau thoáng qua không thể ngăn được ý thức đang nhanh chóng tan biến. Song trong khoảnh khắc đó, đầu óc lại bỗng nhiên sáng suốt:

Mặc dù không biết trong ly trà đó có loại thuốc gì, nhưng chắc chắn không phải thuốc độc, bởi vì trên đường đi, các camera đều đã ghi lại hình ảnh của anh. Dù nhà họ Trạch có quyền lực đến đâu, cũng không thể ngu ngốc đến mức công khai g.i.ế.c hại một cảnh sát giữa ban ngày.

…Vậy thì, bọn họ làm thế này rốt cuộc là để làm gì?

Giang Thước khó khăn há miệng, muốn hỏi câu đó, nhưng cơ thể đã không còn kiểm soát được nữa, cả người ngã xuống nền đá lạnh lẽo.

Một đôi giày da màu đen từ xa đi tới, xuất hiện trong tầm nhìn đang dần mờ đi của anh. Ngay sau đó, một bàn tay đưa ra vẫy vẫy trước mặt anh.

Trong lòng bàn tay ấy, có một vết sẹo dài như con rết.

Vào khoảnh khắc ý thức biến mất, cuối cùng anh cũng nhớ ra nữ hầu này là ai.

Chính là nữ y tá từng xuất hiện trước phòng bệnh của bà Chu, cũng là sát thủ ở thành phố D từng ám sát Tần Ca Vận.

Khuôn mặt trước mắt hoàn toàn trùng khớp, còn vết sẹo trên lòng bàn tay cô ta, chính là vết thương do anh dùng d.a.o găm cứa phải khi giao đấu với cô ta ở thành phố D.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.