Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 284: Coi Như May Mắn
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:28
Nhìn hai tên bảo vệ rời đi, Du Phi Phàm mới thở phào một hơi, từ trong túi móc ra chìa khóa mở cánh cửa sắt, tìm được cánh cửa ngầm từng bị lá rụng che phủ.
Thành Dịch đặt nạng xuống. Vì vết thương ở mắt cá chân chưa lành hẳn, cậu chỉ có thể chống một chân xuống đất, dùng hết sức lực mới khó khăn nhấc được tấm đá nặng nề đó ra.
Du Phi Phàm lấy đèn pin ra rọi vào con cầu thang tối đen, sâu hun hút, nói với Thành Dịch: "Em ở trên đợi đi. Chị xuống một mình là được rồi."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa. Lỡ chân em lại bị thương, chị không có thời gian chăm sóc em đâu." Du Phi Phàm cởi áo khoác đưa cho cậu: "Em cứ coi như giúp chị canh gác. Nếu có ai đến thì nhớ gọi chị."
Thành Dịch không cố chấp nữa, gật đầu dặn dò: "Vậy chị cẩn thận đấy nhé. Có chuyện gì thì la lớn lên gọi em."
Du Phi Phàm một tay cầm đèn pin, một tay xách chai oxy già và cây cọ, từng chút một di chuyển xuống cầu thang.
Trên cánh cửa sắt ở cuối cầu thang vẫn treo chiếc khóa. Cô lấy chiếc kẹp tóc mà Giang Thước dùng để mở khóa trước đây ra từ trong túi. Cô thử đưa chiếc kẹp vào ổ khóa, gạt những chiếc chốt bên trong. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên, chiếc khóa thực sự đã mở.
Cô vui mừng một chút, nhưng nghĩ đến người có thể chia sẻ tin tốt này với mình vẫn còn sống c.h.ế.t chưa rõ, lòng lại nặng trĩu xuống.
Lấy lại tinh thần, cô đẩy cửa ra. Một luồng bụi bặm sặc sụa và mùi nấm mốc ẩm ướt xộc thẳng vào mặt cô.
Du Phi Phàm ho vài tiếng, ngậm đèn pin vào miệng. Cô mở nắp chai, đổ hết chai oxy già lên phù văn được vẽ bằng m.á.u gà trên sàn, dùng cọ chà sạch, rồi lại lấy ra một tấm linh phù trấn linh từ trong túi, dùng phép thuật phong ấn phù văn lại, đảm bảo nó hoàn toàn vô hiệu.
Làm xong tất cả, cô mồ hôi ướt đẫm, cả người toát ra mùi oxy già và bụi mốc trộn lẫn.
Khi rút khỏi tầng hầm, men theo cầu thang đi lên thì trời cũng gần tối.
Thành Dịch đưa tay kéo cô lên, khoác áo cho cô, hỏi:
“Xong rồi à?”
Cô gật đầu, nóng lòng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, bên Háo Tử có tin tức gì của anh Giang Thước chưa?"
"... Vẫn chưa."
Du Phi Phàm ấn trán, nhíu chặt mày, thở dài một hơi thật sâu.
Nhưng nghĩ theo hướng khác, không có tin tức, có khi lại là tin tốt.
Tiêu Tiêu do dự một chút, rồi nói: "Nhưng em có một manh mối khác, chị có muốn nghe không."
"Manh mối gì?"
"Chị có nhớ bức ảnh chụp chung của cựu học sinh viện phúc lợi trên mạng trước đây không? Em đã liên lạc được với người đăng ảnh đó rồi." Tiêu Tiêu nói: "Là một nhân viên đã nghỉ hưu hơn năm mươi tuổi, tên là Lư Ngọc Bình. Bà ấy cũng lớn lên ở viện phúc lợi."
Du Phi Phàm mất nửa phút để tách lý trí ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, nói: "Em giúp chị liên lạc với bà ấy, hỏi xem có tiện đến nhà thăm không?"
Cô nghĩ một lát, rồi nói thêm: "Cứ nói bố chị là bạn học của bà ấy ở viện phúc lợi."
Tiêu Tiêu đáp lời rồi cúp điện thoại.
Du Phi Phàm cúi đầu nhìn đồng hồ. Đã hơn sáu giờ tối. Cô gọi cho Bùi Liễu Ân: "Chị Liễu Ân, chị có thể giúp tôi một việc được không?"
Bùi Liễu Ân không hỏi là việc gì, liền lập tức trả lời: "Không được. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ có thể giúp cô đến đó thôi. Chuyện này không liên quan đến tôi nữa."
"Vậy nếu tôi trả tiền thì sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi hỏi: "... Trả bao nhiêu?"
"Chị nghe tôi nói đã. Tôi muốn nhờ chị giúp tôi dùng oxy già xóa hết mấy cái phù văn hình con mắt đó. Ngoài ra, còn phải dùng phép thuật phong ấn ở đó, đảm bảo phù văn đó mất tác dụng."
"Phiền phức vậy, phải phong ấn bao nhiêu cái?"
"Tôi đã phong ấn một cái rồi. Còn hai cái nữa."
Bùi Liễu Ân dừng lại một chút: "Thôi được. Vậy cô trả giá hữu nghị, một vạn tệ."
Mí mắt Du Phi Phàm giật giật, kinh ngạc: "Bao nhiêu?"
"Một vạn."
Cô thậm chí còn tưởng tượng được dáng vẻ mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp của Bùi Liễu Ân khi ra giá, hít sâu một hơi, nói: “Tôi nhiều nhất chỉ có năm ngàn.”
“Năm ngàn thì thôi.” Bùi Liễu Ân làm bộ cúp điện thoại.
"Khoan đã!" Du Phi Phàm cắn răng: "Tám nghìn."
Bùi Liễu Ân suy nghĩ một lúc: “Thôi thì mỗi bên nhường một bước, tiền thuốc tẩy tôi không tính, cả công lẫn vật liệu tám ngàn tám, lấy chút may mắn.”
Lấy chút may mắn cái quỷ gì! Du Phi Phàm thầm chửi một tiếng, rồi cũng đành thỏa hiệp:
“Được được được, chỗ trại trẻ mồ côi tôi đã giải quyết xong, nhà máy và xưởng rượu còn lại nhờ các người.”
“Chuyển cọc cho tôi trước nhé.” Thỏa thuận xong giá, giọng Bùi Liễu Ân vui vẻ hẳn lên: "Bạch Thương, có việc rồi. Đi chuẩn bị đi."
Vừa cúp điện thoại, Du Phi Phàm đã nhận được địa chỉ của Lư Ngọc Bình do Tiêu Tiêu gửi đến.
Cô gắng gượng lấy lại tinh thần, bảo Thành Dịch mua một ít hoa quả ở cổng trường cấp ba số ba, rồi mới gọi một chiếc taxi đến nhà Lư Ngọc Bình.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại dưới một tòa nhà chung cư kiểu cũ.
Du Phi Phàm dựa theo địa chỉ gõ cửa một căn hộ tầng một. Trong nhà có tiếng người đáp, nhưng phải đợi vài phút sau mới nghe thấy tiếng khóa cửa xoay.
Cửa hé một khe nhỏ, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ló nửa khuôn mặt ra. Bà để tóc ngắn hoa râm, mặc bộ đồ cotton màu xám ở nhà, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính râm đen chẳng ăn nhập gì.
“Ai vậy?”
Du Phi Phàm lễ phép: "Xin hỏi có phải dì Lư không? Cháu là Du Phi Phàm, người vừa liên lạc với dì qua điện thoại, đây là em trai của cháu, Thành Dịch."
Nghe thấy tên của mình, Lư Ngọc Bình dò dẫm mở cửa: "Chào các cháu. Mời vào."
Thấy động tác của bà và cây gậy dành cho người mù đặt cạnh cửa, Du Phi Phàm nhanh chóng nhận ra mắt bà không nhìn thấy.
Lư Ngọc Bình dẫn họ vào nhà, có chút áy náy: "Xin lỗi nhé. Hôm nay người giúp việc không có ở đây, dì làm việc một mình nên chậm chạp một chút."
Du Phi Phàm vội đáp không sao, đỡ bà ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khách: "Là cháu đến đột ngột, có làm phiền dì không?"
"Không không, cũng lâu rồi không có ai đến nói chuyện với dì. Không ngờ bức ảnh đó đã được đăng lên mạng năm sáu năm rồi, các cháu vẫn có thể tìm thấy dì." Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lư Ngọc Bình giãn ra: "À phải rồi, cháu nói bố cháu cũng lớn lên ở viện phúc lợi. Bố cháu tên là gì?"
Du Phi Phàm nói: "Bố cháu tên là Phó Anh Lãng. Dì có nhớ ông ấy không?"