Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 293: Điểm Yếu

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:29

Dư Phi Phàm liếc nhìn đám quái vật vây quanh, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Đến nước này, Phó Anh Lãng dường như không còn ý định che giấu nữa:

"Những oán linh được luyện bằng cấm thuật trước đây quá tốn thời gian. So với chúng, những con quái vật ở đây được hình thành từ những sinh linh đã vô tình đi lạc vào đây trong suốt hàng ngàn năm. Chúng vô tận, không bao giờ cạn kiệt. Ta đã nắm được thuật pháp để kiểm soát những con quái vật này. Chỉ cần có linh đồng, ta có thể tùy ý đưa chúng đến thế giới thực. Đến lúc đó, đừng nói là nhà họ Trạch, cả thành phố M này đều sẽ là của ta. Huống hồ là khẩu s.ú.n.g lục nhỏ bé trong tay cảnh sát."

Hắn khẽ thở dài, rồi tiếp lời:

“Năm đó ta cứ nghĩ có con, mẹ con sẽ chịu giúp ta. Không ngờ người đàn bà ấy lại tuyệt tình đến mức bỏ mặc cha con ta, một mình bước vào linh giới. Mỗi lần ta tu luyện trong đó, bà ta đều tìm mọi cách cản trở. Mà đôi linh đồng kia khiến ta không sao tìm ra được bà ta.”

Trong lòng Du Phi Phàm dâng lên một luồng khí lạnh. Cô lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy lần trước ông giả vờ nói cho tôi biết bà ấy ở đây, là muốn lợi dụng tôi để dụ bà ấy ra ngoài."

“Ta biết bà ta sẽ không thể làm ngơ trước tiếng gọi của con. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn phát hiện sự có mặt của ta, trong giây phút cuối cùng đã đưa con ra khỏi linh giới.” Phó Anh Lãng đầy tiếc nuối thở dài, rồi quay sang nhìn Dư Phi Phàm: “Con gái, con có bằng lòng giúp bố không?”

Du Phi Phàm không cần suy nghĩ đã buột miệng: "Nằm mơ đi."

Phó Anh Lãng cười lạnh, ngay sau đó, một con quái vật bên cạnh bỗng lao tới tấn công.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Du Phi Phàm còn chưa kịp phản ứng, Giang Thước đã nhanh chóng dồn trọng tâm vào chân trái, nhấc chân phải lên, đá mạnh vào n.g.ự.c nó.

“Rầm!” – con quái vật ngã nhào xuống đất, vang lên tiếng xương gãy rợn người.

Một con quái vật khác từ phía trước lao đến. Khuôn mặt méo mó của nó đột nhiên ở ngay trước mặt. Giang Thước nghiến răng, vung chiếc xà beng trong tay, đánh vào đầu nó. Khuôn mặt vốn đã loang lổ của nó ngay lập tức bị nát bấy.

Nhưng cú đánh này dường như không gây ra tổn thương thực sự nào cho nó. Nó vươn bàn tay khô héo ra, nắm chặt lấy vai Giang Thước. Móng tay sắc nhọn ngay lập tức đ.â.m xuyên qua lớp áo da của anh.

Tim Dư Phi Phàm thoáng chùng xuống, bộ não mới kịp vận hành trở lại, cô lập tức rút ra một lá bùa phá chướng, búng tay dán thẳng lên mặt quái vật.

“A—!” Một tiếng thét xé ruột gan vang lên, con quái vật lùi lại, hóa thành tro bụi tan biến trong không khí.

Thế nhưng một con biến mất thì lại có thêm vô số con khác nối đuôi lao tới.

“Phi Phàm, con có quá nhiều điểm yếu rồi. Lòng nhân từ, đạo đức, đúng sai, quy tắc… tất cả như những xiềng xích trói chặt con. Con giúp biết bao nhiêu người và linh hồn, mà nhận lại được bao nhiêu? Một chút báo đáp chẳng khác nào hạt cát giữa biển khơi, hoàn toàn không đáng.”

Phó Anh Lãng vừa quan sát vừa nói, giọng điệu như đang thương tiếc.

Giang Thước dẫm nát mặt một con quái vật vừa bị hạ gục, tranh thủ ngoái lại mỉa mai: “Ông mà không đi bán hàng đa cấp thì đúng là phí một nhân tài!”

Phó Anh Lãng chẳng buồn để tâm, chỉ tiếp tục bộc lộ tâm tư: “Phi Phàm, lẽ nào con cam lòng cả đời ngồi đáy giếng, chỉ ngước nhìn một mảnh trời nhỏ bé? Chỉ khi vứt bỏ hết những thứ gọi là nhân nghĩa, đạo đức, giới luật, chúng ta mới có thể đạt được tự do đích thực.”

Lúc này, hắn đã hoàn toàn tháo bỏ chiếc mặt nạ bao năm qua, để lộ bộ mặt thật ẩn giấu bấy lâu.

Nhưng Dư Phi Phàm chẳng có tâm trí mà nghe, cô muốn tập trung sử dụng linh đồng, song hết lần này tới lần khác đều bị lũ quái vật liên tục lap tới phá ngang.

Linh phù trong tay ngày càng ít đi, cô quay sang hỏi:: "Giang Thước, anh có thể cầm cự một chút không?"

"Được." Giang Thước cầm xà beng, tung một cú đá ngang, đá bay một con quái vật, trả lời ngắn gọn, súc tích.

Nhân cơ hội, Dư Phi Phàm nhắm mắt tập trung, dồn hết ý niệm nơi ấn đường. Ngay tức thì, nước hồ cuồn cuộn từ bốn phía tràn đến, lan rộng dưới chân.

Màu đỏ rực trong tầm mắt thoáng chốc biến mất, thay vào đó chỉ còn một biển xanh bao la vô tận.

Phó Anh Lãng ngây dại nhìn sắc xanh vô bờ ấy, như đang chiêm ngưỡng một viên bảo thạch vô giá:

“Hóa ra đây chính là linh đồng… Đẹp quá! Không ngờ cả đời ta còn có cơ hội được chứng kiến.”

“Phi Phàm, con đã có được đôi linh đồng này, sao lại cam chịu tầm thường? Cuộc đời con vốn dĩ đã định sẵn phải phi phàm! Chúng ta phải dùng nó để tạo ra một thế giới công bằng và tốt đẹp hơn!”

Du Phi Phàm cười lạnh: "Tôi nói rồi, đừng mơ mộng nữa!”

Ánh mắt Phó Anh Lãng thoáng chốc lạnh băng, hắn nheo mắt, siết chặt nắm đấm. Trong khung cảnh xanh biếc của nước trời, một vệt đen chói mắt hiện ra.

Dư Phi Phàm lập tức cảnh giác, theo những đợt sóng nước vỗ bờ, cô rốt cuộc nhìn rõ—một bầy quái vật dày đặc đang ùn ùn kéo tới.

Cô giơ hai tay, lập tức dựng lên một bức tường nước. Nhưng số lượng quái vật quá đông, chúng chẳng khác nào bầy sói đói ngửi thấy mùi máu, dẫm đạp lên nhau trèo qua. Chẳng mấy chốc, chúng đã vượt tường nước, nhất loạt lao về một phía.

Mục tiêu của chúng rất rõ ràng: không hề để mắt tới Dư Phi Phàm, mà dồn toàn bộ mũi nhọn về phía Giang Thước.

Dù thể lực dồi dào đến đâu, Giang Thước cũng dần kiệt sức trong trận chiến không ngừng nghỉ này. Đám quái vật thì toàn móng vuốt, nanh nhọn, còn anh chỉ có một cây xà beng gỉ sét.

Chiếc áo da của anh gần như bị móng vuốt sắc nhọn của quái vật xé rách. Trên người anh cũng xuất hiện vô số vết thương nông sâu khác nhau.

Tốc độ niệm chú của Du Phi Phàm hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ tấn công của lũ quái vật. Cô cũng mệt đến mức thở không ra hơi. Sự mệt mỏi xâm chiếm tứ chi, tay chân cô nặng trĩu như bị đổ chì.

Ngay khoảnh khắc lơ đãng một chút, một con quái vật đột nhiên từ phía sau lao tới Giang Thước.

Chỉ một thoáng phân tâm, một con quái vật đã lao từ phía sau tới, quật ngã Giang Thước không kịp tránh, bị nó quật ngã xuống đất. Anh chỉ có thể dùng chiếc xà beng trong tay chống lại cái miệng m.á.u me của nó.

Một con khác thừa cơ, vọt tới, móng vuốt sắc nhọn xuyên thẳng qua cánh tay anh. Giang Thước đau đến bật rên, thân người chao đảo, cây xà beng rơi xuống đất.

"Giang Thước!" Dư Phi Phàm hoảng hốt, thấy răng nanh quái vật sắp cắm vào yết hầu anh, cô liền ném ra lá bùa cuối cùng, đồng thời quay sang hét với Phó Anh Lãng: “Tôi đồng ý với ông!”

Phó Anh Lãng nhìn cô, nửa cười nửa không, như đã đoán trước nhưng lại cố tình trêu ngươi: “Con vừa nói gì?”

Dư Phi Phàm thở dốc, lặp lại: “Tôi đồng ý! Tôi sẽ tìm mẹ tôi. Bà ấy sẽ không nghe lời ông, nhưng có lẽ tôi có thể thuyết phục. Khi đó, cả gia đình ta liên thủ, nhất định có thể thực hiện mục tiêu của ông.”

Giang Thước ôm lấy cánh tay đang chảy m.á.u đỏ tươi, khó khăn nói: "Phi Phàm..."

Dư Phi Phàm giơ tay chặn lời, giọng đầy khẩn cầu: "Với điều kiện là, để Giang Thước rời đi."

Phó Anh Lãng nhìn cô với ánh mắt có chút thương hại, như đang nhìn một phàm nhân bị mắc kẹt trong thất tình lục dục: "Xem ra cậu ta cũng là một trong những điểm yếu của con."

Du Phi Phàm không để ý đến lời mỉa mai của hắn, nhẹ nhàng giơ tay lên. Trên mặt hồ, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện từ không trung.

“Xin ông, hãy để anh ấy đi. Ông muốn tôi làm gì, tôi cũng đồng ý.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.