Văn Phòng Thám Linh: Tôi Có Thể Bắt Trăm Triệu Ma Quỷ! - Chương 303: Ngoại Truyện - Cầu Hôn (phần 1)
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:30
Nửa năm sau.
Tiếng chuông báo thức ở đầu giường vừa reo một giây đã bị Giang Thước tắt đi. Anh quay đầu thấy Du Phi Phàm không bị đánh thức, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận rút cánh tay ra khỏi người cô, rón rén rời khỏi phòng.
Anh cho bột đã ủ vào lò nướng, tranh thủ lúc rảnh rỗi nâng tạ tay một lúc, rồi đi tắm. Du Phi Phàm mới ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng.
"Tối qua có phải mệt lắm không?"
Du Phi Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Còn không phải tại anh à?”
"Đúng đúng đúng, tại anh." Giang Thước khẽ cười, vào phòng thay bộ đồng phục cảnh sát: "Vậy em ngủ thêm chút đi. Anh làm bữa sáng xong để trên bàn."
“Không ngủ nữa, lát nữa em còn phải về văn phòng một chuyến.”
Du Phi Phàm giơ tay chỉnh lại cổ áo cho anh. Đứng lùi ra xa vài bước, cô nhìn bóng dáng anh trong gương toàn thân, cảm khái: “Chậc, cảnh sát Giang nhà chúng ta đúng là đẹp trai.”
“Đẹp trai gì chứ, nếu không phải hôm nay họp bắt buộc phải mặc cảnh phục thì anh chẳng thèm mặc đâu, nóng nực khó chịu lắm.”
Dù nói vậy, nhưng khóe môi Giang Thước lại không kìm được cong lên.
Anh thắt cà vạt, quay người ôm mặt Du Phi Phàm hôn một cái: "Họp xong anh sẽ đến sở sự vụ đón em. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn."
"Ăn ở đâu?"
“Nhà hàng trên tầng cao nhất tòa Vân Đỉnh. Em chẳng phải luôn muốn đi sao?”
Du Phi Phàm suýt thì rớt cằm. Cô nhớ mình chỉ buột miệng nói chơi một lần, nào ngờ anh lại để bụng. Mà nhà hàng đó, trung bình mỗi người cũng phải chi đến bốn chữ số, đâu phải muốn đi là đi được.
"Em chỉ nói đùa thôi. Anh trúng số hay là bị Tiêu Kỷ nhập hồn đấy?"
Giang Thước tự động bỏ qua cái tên Tiêu Kỷ: "Không trúng số. Có chuyện quan trọng muốn nói với em. Em cứ để dành thời gian buổi tối là được."
...
Trong văn phòng, mấy cô gái đang vây quanh chiếc nôi em bé, cùng nhau trêu đùa con gái nhỏ của Tiểu Ngọc và Thành Dịch.
"Mắt con bé giống Tiểu Ngọc ghê, xinh thật."
"Thật hả? Em thấy giống Thành Dịch nhiều hơn."
Thành Dịch xách một túi rau củ đi vào nhà, thấy Du Phi Phàm, hỏi: "Chị, tối nay chị có ăn cơm cùng không? Em mua tôm hùm rồi."
Du Phi Phàm cầm một con búp bê vải vẫy vẫy trước mặt em bé, chọc cho con bé "a a" kêu: "Giang Thước nói muốn đi ra ngoài ăn. Thành Dịch để dành cho chị một ít tôm hùm nhé."
Thành Niệm hỏi: "Chị Phi Phàm, hai người đi đâu ăn vậy? Có ngon bằng tôm hùm anh trai em làm không?"
Du Phi Phàm lơ đãng nói: "Nhà hàng Tây trên tầng thượng Tòa nhà Vân Đỉnh. Anh ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với chị."
Mấy cô gái nhìn nhau, đột nhiên phấn khích ôm lấy nhau, vừa dậm chân vừa hét lên, làm Du Phi Phàm giật mình, ngơ ngác nhìn họ: "Làm sao vậy? Ba người bị điện giật à?"
Tiểu Ngọc khẽ vỗ cô một cái, giọng nói không giấu được sự phấn khích: "Ăn ở một nhà hàng đắt tiền như vậy, lại còn có chuyện quan trọng muốn nói. Nói đến nước này rồi, chị vẫn chưa hiểu sao?"
Du Phi Phàm không hiểu gì cả, chớp chớp mắt chờ họ giải thích.
Tiêu Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được mà đánh thức cô: "Anh ấy sắp cầu hôn chị đấy!"
"Cầ-cầu cầu cầu cầu hôn? Không thể nào?" Du Phi Phàm tròn mắt, trong đầu như có một cơn bão vô hình cuộn lên, đến nỗi nói chuyện cũng run rẩy.
Tiêu Tiêu bĩu môi: "Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cầu hôn thì có gì lạ đâu."
Cô cảm giác não mình như bị reset, lắp bắp: "Vậy thì thì thì thì... vậy chị phải làm sao đây? Chị có nên đồng ý không?"
Tiêu Tiêu bất lực nhéo cô một cái: "Chẳng lẽ chị còn muốn từ chối à?"
Du Phi Phàm cắn móng tay: "Cũng không phải. Nhưng mà... có quá đột ngột không? Chị cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
“Không hề đột ngột! Nhưng nhìn chị thì đúng là chưa chuẩn bị thật…” Tiêu Tiêu đảo mắt nhìn bộ dạng áo phông, quần đùi, dép lê của cô, rồi bất lực lắc đầu. Quay sang Thành Niệm, dặn:
“Niệm Niệm, lên phòng chị lấy túi trang điểm. Chúng ta phải trang điểm lại cho chị ấy.”
Thành Niệm đáp một tiếng, chạy "thình thịch" lên lầu.
Du Phi Phàm vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc sắp được cầu hôn, giống như một con búp bê Barbie, mặc kệ họ trang điểm cho mình.
Người thì trang điểm, người thì làm tóc, người thì chọn quần áo và trang sức phối hợp.
Hai giờ sau, cô mặc một chiếc váy vest được chọn ra sau một cuộc thảo luận sôi nổi, xoay một vòng trước gương, cau mày: "Có quá trang trọng không?"
"Không hề!" Các cô gái đồng thanh.
"Cầu hôn là ngày quan trọng thứ hai sau ngày cưới. Đương nhiên phải ăn mặc thật lộng lẫy rồi." Tiêu Tiêu quay đầu lại, ném câu hỏi cho sinh vật giống đực duy nhất ở đó: "Thành Dịch, chị anh trông có đẹp không?"
Thành Dịch từ bếp đi ra, vẩy khô nước trên tay, nghiêm túc đánh giá chị gái nửa phút rồi gật đầu:
“Đẹp.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Du Phi Phàm vui vẻ vuốt tóc: "Được rồi, tin các em một lần vậy."
Đúng giờ, xe Giang Thước dừng trước văn phòng. Anh mở cửa xe cho Du Phi Phàm, liếc thấy mấy cô gái trong sân đang che miệng cười khúc khích, còn giơ ngón cái ra hiệu, thì không khỏi thắc mắc: "Bọn họ bị sao thế? Trông phấn khích quá."
Du Phi Phàm thắt dây an toàn: “Kệ họ đi. Anh nhìn xem em hôm nay có gì khác không?”
“Nhìn không rõ, anh phải lại gần chút mới thấy.”
Giang Thước nói rồi định ghé sát mặt vào. Du Phi Phàm biết anh có ý đồ xấu, liền đẩy anh ra: "Không được hôn bậy bạ. Lát nữa sẽ làm son phấn của em lem hết."
“Trang điểm thì không cho hôn… anh vẫn thích dáng vẻ mộc mạc của em hơn.” Anh cười, khởi động xe.
Du Phi Phàm lén nhìn anh một cái. Có lẽ anh đã về nhà tắm rửa, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm. Bộ cảnh phục ban sáng cũng đã thay ra, giờ chỉ mặc áo thun trắng và quần bò đen giản dị.
Cô lại nhìn mình, không kìm được hỏi: "Giang Thước, em có mặc quá trang trọng không?"
Anh tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, quay sang ngắm cô thật kỹ một hồi rồi lắc đầu: “Không, rất đẹp.”
Nhà hàng Tây nằm trên tầng 80 tòa Vân Đỉnh. Đèn chùm pha lê rực rỡ, ánh sáng xa hoa lóa mắt. Bộ đồ ăn khắc hoa văn tinh xảo, khăn trải bàn trắng tinh trên đó rải cánh hoa hồng, nến thơm lan tỏa hương dịu nhẹ.
Ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung mềm mại, Du Phi Phàm thầm cảm thán — không ngờ tên thẳng nam ngốc nghếch này cũng có ngày biết lãng mạn.
Giang Thước gọi món xong, trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Du Phi Phàm sốt ruột hỏi: "Anh không phải nói có chuyện quan trọng muốn nói với em sao?"
Anh mỉm cười: “Ăn trước đã, đừng vội.”
Trong lòng Du Phi Phàm “chậc” một tiếng — còn biết học người ta bày trò rồi.
Món ăn được đưa lên lần lượt. Quả thật, hương vị của nhà hàng đắt đỏ này không tệ, nhưng vì trong lòng cứ canh cánh chuyện kia nên cô ăn chẳng có vị gì.
Uống cạn ly rượu sủi bọt cuối cùng, cô dùng khăn giấy chấm chấm môi: "Em ăn no rồi. Bây giờ có thể nói được chưa?"
Giang Thước nghi ngờ: "Sao hôm nay em ăn ít thế. Bình thường ăn nhiều lắm mà?"
"Anh đừng nói nhảm nữa. Mau nói đi!" Cô không kìm được giục giã.
"Được rồi." Giang Thước nghiêng người, từ từ đưa tay vào túi quần.
Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến rồi!
Du Phi Phàm căng thẳng nhắm chặt mắt, hai tay che mặt, trong đầu toàn nghĩ xem nên nói “Em đồng ý” bằng giọng điệu nào cho tự nhiên nhất.
“Em nhắm mắt làm gì thế? Mau mở ra xem đi.”
… Không đúng, sao câu này nghe chẳng có chút lãng mạn nào hết?
Cô mở mắt, thấy anh cầm trong tay… một tờ giấy gấp lại. Sắc mặt cô cứng đờ, khóe miệng giật giật:
“Cái này… là gì?”
“Thư mời hợp tác chính thức từ Cục Cảnh sát! Hôm trước anh nhờ lão Đinh đi xin, hôm qua cuối cùng cũng được phê duyệt rồi.” Giang Thước hớn hở, như thể ba chữ “khen anh đi” viết rõ ràng trên mặt: “Nói cách khác, từ nay Văn phòng Thám Linh chính thức trở thành đối tác của cảnh sát!”
Du Phi Phàm: “…”
Du Phi Phàm: "..."
Thấy phản ứng của cô không giống như mình dự đoán, Giang Thước cũng có chút ngơ ngác: "Em không vui sao?"
Du Phi Phàm cố nặn ra nụ cười: “Vui… còn gì nữa không?”
“Đương nhiên là có rồi.”