Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Muốn Làm Giàu - Chương 1
Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:04
Ngoại phong núi Thanh Linh, có một tiểu viện rách nát.
Ban đêm, trong căn phòng hẹp hòi, cũ kỹ chỉ có một ngọn nến nhỏ leo lét.
Một thiếu nữ què chân ngồi trước bàn, chống cằm bằng hai tay, nhìn ba viên linh thạch còn sót lại trên mặt bàn, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Trong phòng ánh nến mờ tối.
Bỗng nhiên, cửa ngoài bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cơn gió theo đó ùa vào, ngọn nến chập chờn, lửa bùng lên một chút.
Ôn Sương Bạch quay đầu lại.
Một tiểu cô nương chỉ chừng mười hai tuổi, nhỏ bé gầy gò, ôm một chồng sách run run rẩy rẩy bước vào.
Ôn Sương Bạch trong lòng c.h.ử.i thầm một tiếng, nhìn chồng sách dày cộp kia mà sững sờ tại chỗ.
…Không thể nào?
Nhiều đến vậy sao?!
Tiểu cô nương nhón chân, đặt đống sổ sách nặng trịch lên bàn, đôi mắt to chớp chớp:
“Nhị sư tỷ, tất cả sổ sách ngươi muốn, ta đều mang về rồi.”
Giọng Ôn Sương Bạch khó khăn:
“Ngươi chắc chắn… là tất cả sao?”
Văn Tâm gật đầu lia lịa.
Nhà nghèo, đồ đệ phải sớm đỡ đần gia đình. Tiểu cô nương c.ắ.n môi, vẻ mặt đau khổ:
“Vâng, sư phụ những năm nay nợ quá nhiều.”
Ôn Sương Bạch: “…”
Nàng ngẩn ra một lát, cúi đầu mở sổ, nhanh chóng lật qua.
Chỉ nửa nén nhang sau, Ôn Sương Bạch mặt mày tái nhợt, ném phịch quyển sổ xuống, dặn Văn Tâm:
“Sư muội, sổ sách này không cần ghi nữa. Đợi Ôn Phong trở về, đem tất cả giao cho hắn. Từ nay về sau, chúng ta tự lập môn hộ, chỉ ghi chép riêng phần của mình.”
Tiểu sư muội sững sờ:
“Nhưng sư tỷ, chúng ta có thể mặc kệ sư phụ sao? Như vậy có tính là vong ân phụ nghĩa không?”
Ôn Sương Bạch cười lạnh ba tiếng:
“Vong ân phụ nghĩa gì chứ? Ôn Phong từng quản sống c.h.ế.t của chúng ta bao giờ?”
Văn Tâm ngẫm nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu:
“Không.”
Từ ngày nàng nhập môn, sư phụ chỉ làm đúng ba việc —— uống rượu, cờ bạc, đ.á.n.h nhau.
Ông có ba đồ đệ, trong đó nhị sư tỷ lại là con gái ruột. Thế nhưng ông chưa từng quan tâm đến bất kỳ ai, nàng cùng nhị sư tỷ đều nhờ đại sư huynh nuôi lớn.
Trước kia nhị sư tỷ chỉ thích tụ tập cùng các sư huynh sư tỷ khác, chẳng mấy khi để ý tới nàng và đại sư huynh. Nhưng từ nửa tháng trước sau khi bị thương tỉnh lại, tính tình sư tỷ thay đổi hẳn.
Văn Tâm cảm thấy như vậy rất tốt.
Nàng thích nhị sư tỷ bây giờ.
Ôn Sương Bạch vươn tay xoa đầu tiểu cô nương, dịu dàng dẫn dắt:
“Cho nên, chúng ta không cần quản. Nói thêm, Ôn Phong chưa c.h.ế.t thì thôi, mà có c.h.ế.t cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Văn Tâm mở to mắt, kinh hãi nhìn nhị sư tỷ, cố nghĩ cũng không tìm được lý do phản bác. Cuối cùng nàng chỉ khẽ nói:
“Nhị sư tỷ, ta còn có việc, đi trước đây.”
“Ừ, đi đi.”
Ôn Sương Bạch nhìn theo tiểu sư muội rời đi, rồi quay lại nhìn căn phòng tồi tàn, ba viên linh thạch còn sót lại, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khôn xiết.
Khó quá… thật sự quá khó cho nàng.
Không chỉ không có tiền, mà còn gánh trên vai một đống nợ, lại thêm một người cha tệ bạc.
Mọi chuyện phải nói từ nửa tháng trước.
Khi đó, Ôn Sương Bạch bị thiên thạch rơi trúng đầu, c.h.ế.t tại chỗ. Đến khi mở mắt, nàng đã xuyên đến nơi này.
Nguyên chủ trước đó bất cẩn rơi xuống vách núi, trọng thương mà chết. Sau đó, thân thể được nàng tiếp quản.
Khi tỉnh lại, Ôn Sương Bạch thuận tiện tiếp nhận ký ức nguyên chủ. Vừa so sánh, nàng phát hiện mình xuyên thành nhân vật ác độc cùng tên trong quyển 《Đoàn sủng tiểu cẩm lý》.
Nhân vật này là một tu sĩ kém cỏi, đầu óc toàn tình ái, tính cách ác độc, tham lam cơ hội.
Mẫu thân nàng vốn là một y tu, đáng tiếc qua đời ngay khi sinh con.
Phụ thân nàng là trưởng lão Thiên Cơ Các, từ đó sa sút, suốt ngày rượu chè, chẳng làm gì nên hồn.
Năm ấy, khi nguyên chủ còn trong bụng, mẫu thân từng thay nàng chỉ định hôn ước.
Theo miêu tả trong sách, vị hôn phu này có khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt điểm lệ chí đầy quyến rũ.
Nữ phụ tự nhiên đem lòng yêu mến.
Đáng tiếc, thiếu niên si tình kia lại không hề yêu nàng, mà chỉ hướng về nữ chính.
Nguyên chủ không cam lòng, ghen ghét đến điên cuồng, từ đó sinh ra hàng loạt mối dây dưa vừa dài vừa thảm.
…
Tóm lại, tình hình là như thế.
Sau khi tiếp nhận sự thật mình xuyên thư, việc đầu tiên Ôn Sương Bạch làm chính là kiểm kê tài sản nguyên chủ.
Đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng nắm rõ.
Ôn Phong, cha cặn bã kia, thiếu bao nhiêu thì nàng mặc kệ.
Nhưng ngoài khoản đó, bản thân nguyên chủ cũng thiếu không ít.
Ngày thường, nàng ta thích giao du cùng đám công tử tiểu thư tu tiên thế gia. Trong vòng bạn bè xa hoa đó, nhiều khi nàng còn sĩ diện mời khách, tốn không ít tiền.
Thêm vào đó là tiêu phí trên đường tu luyện, từ nhẫn trữ vật cho đến đồ dùng cần thiết.
Tóm lại, tất cả đều là tiền vay mượn. Cộng lại, đã xấp xỉ mười vạn linh thạch, còn yêu cầu phải trả hết trong nửa năm!
“...”
Trong lòng Ôn Sương Bạch lạnh đi, nàng trân trọng cất ba viên linh thạch vào túi, thổi tắt ngọn nến rồi khập khiễng lê bước về giường ngủ.
Thật nực cười, thứ duy nhất nàng giàu có lúc này chính là thời gian để ngủ.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, tiểu sư muội đã mang bữa sáng mới mua từ nhà ăn về.
Những chiếc bánh bao nóng hôi hổi, vỏ mỏng nhân đầy.
Hai chị em ngồi bên mép giường, mỗi người một cái bánh bao và bắt đầu gặm.
Ôn Sương Bạch vừa ăn vừa thầm cảm thán.
Ôn Phong đúng là số tốt thật.
Ngoài cô con gái ruột ra, tiện tay nhận hai người đệ tử mà ai cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Đại sư huynh từ nhỏ đã phải gánh vác trọng trách nuôi cả nhà. Ôn Sương Bạch xuyên không tới đây nửa tháng rồi mà vẫn chưa gặp mặt đại sư huynh lần nào.
Theo lời tiểu sư muội, đại sư huynh bận lắm, bận tối mắt tối mũi đi nhận nhiệm vụ kiếm linh thạch.
Cũng phải thôi, huynh ấy vừa phải trả tiền t.h.u.ố.c cho Ôn Sương Bạch, vừa phải lo phí sinh hoạt cho hai sư muội.
Thanh Linh Sơn là một trong bảy đại môn phái của Huyền Thiên đại lục, mỗi tháng đều phát bổng lộc cho trưởng lão, trừ Ôn Phong.
Bao năm qua Ôn Phong gây ra không biết bao nhiêu chuyện xấu, môn phái đã phải giải quyết không biết bao nhiêu rắc rối cho ông ta.
Tính kỹ ra, Ôn Phong còn nợ môn phái một khoản tiền khổng lồ, sao môn phái lại phát bổng lộc cho ông ta được?
Môn phái đã sớm phát ngán với ông ta, năm năm trước đã điều Ôn Phong ra ngoại phong, coi như mắt không thấy tai không nghe.
Chỉ tội cho đại sư huynh và tiểu sư muội.
Thế mà trong truyện, kết cục của Ôn Phong lại viên mãn đến khó tin.
Trong khi đó, Ôn Sương Bạch và hai vị sư huynh muội của cô lại có kết cục vô cùng bi thảm.
Thật quá đáng mà!
Thấy sắc mặt Ôn Sương Bạch không ổn, Văn Tâm lo lắng hỏi: “Nhị sư tỷ, tỷ sao vậy? Vết thương lại đau à?”
“Không, không đau.” Ôn Sương Bạch hoàn hồn, nhìn xuống chân mình.
Nửa tháng trước, nguyên chủ vô tình rơi xuống vách núi làm chân bị thương.
Vết thương ngoài da đối với tu sĩ vốn không có gì to tát, nhưng nghiêm trọng là dưới vách núi lại có một đám Thực Cốt Thảo lớn. Dịch của loại cỏ này ngấm vào vết thương, khiến nguyên chủ mất mạng.
Bây giờ độc tố trên chân đã được loại bỏ gần hết, chỉ cần thay t.h.u.ố.c lần nữa là sắp khỏi hẳn.
Ăn sáng xong, Ôn Sương Bạch chống nạng, không làm phiền sư muội đang tu luyện trong phòng, một mình chậm rãi đi tới Y Đường để thay thuốc.
Đi được nửa đường, một nam tử trẻ mặc y phục màu hồng bỗng nhiên sánh bước bên cạnh nàng.
Ôn Sương Bạch quay lại nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nam tử áo hồng cười với nàng đầy nhiệt tình, tỏ ra thân quen lạ thường rồi đưa tay đỡ lấy nàng, miệng lưỡi liến thoắng: “Ôn sư muội, có tin mới nhất đây!”
Ôn Sương Bạch: “?”
Anh là ai?
“Nửa tháng trước, Tạ sư huynh không phải đã cùng Du sư muội xuống núi rèn luyện sao?”
À, đúng rồi.
Nguyên chủ chính là vì đuổi theo họ nên mới vô ý rơi xuống vách núi.
“Họ đi rèn luyện mà bặt vô âm tín, mãi mấy hôm trước ta mới nghe ngóng được, Tạ sư huynh vì bảo vệ Du sư muội mà bị trọng thương hôn mê, đầu bị chấn thương.”
“Nghe nói Du sư muội ngày đêm túc trực bên cạnh, chăm sóc tận tình. Ba ngày trước Tạ sư huynh đã tỉnh lại, chiều hôm qua đã về môn phái tĩnh dưỡng rồi.”
Ôn Sương Bạch bị một tràng thông tin dồn dập làm cho hơi ngẩn người.
Nàng định thần lại một lúc, rồi âm thầm lục tìm trong ký ức về thân phận của nam tử áo hồng này.
Lục Gia Nghiêu, một âm tu, là tai mắt mà nguyên chủ đã thuê.
Mỗi lần hắn báo cáo tình hình gần đây của vị hôn phu, nguyên chủ phải trả cho hắn…
Một ngàn linh thạch!
Ôn Sương Bạch: “!!!”
Trời đất ơi, ăn cướp à.
Ôn Sương Bạch cứng đờ người, sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt.
Nàng không nói không rằng, đẩy tay Lục Gia Nghiêu ra, trở thành một người què tự lực cánh sinh.
“Ôn sư muội?” Bị đẩy ra bất ngờ, Lục Gia Nghiêu lấy làm khó hiểu, rõ ràng người có hôn ước mà còn dây dưa với cô gái khác là Tạ Tử Ân cơ mà, sao lại trút giận lên hắn?
Nhưng ai trả tiền người đó là thượng đế.
Ôn Sương Bạch chính là khách hàng lớn nhất của hắn, đã tiêu tiền ở chỗ hắn cả chục lần rồi.
Lục Gia Nghiêu kiên trì đưa tay ra đỡ Ôn Sương Bạch, dỗ dành: “Sư muội đừng vội tức giận, ta vẫn chưa nói xong. Nghe nói sau khi Tạ sư huynh tỉnh lại, hai người họ không biết đã nói chuyện gì mà lại cãi nhau…”
“Lục sư huynh!” Ôn Sương Bạch hét lớn, cắt ngang lời Lục Gia Nghiêu.
Trời ạ, mỗi một chữ hắn nói ra có thể đều phải trả phí đó…
Lục Gia Nghiêu bị tiếng hét làm cho ngớ người: “Hả?”
“Lục sư huynh.” Ôn Sương Bạch chỉ vào chân mình, “Huynh cũng biết chân ta bị thương thế nào rồi đấy?”
Lục Gia Nghiêu dĩ nhiên là biết, còn đắc ý trả lời: “Vì đuổi theo Tạ sư huynh nên rơi xuống vách núi.”
“Đúng, ta suýt nữa thì chết.” Ôn Sương Bạch bình tĩnh nói, “Mấy ngày dưỡng thương này ta đã nghĩ thông suốt rồi, không có gì quan trọng hơn tính mạng và tiền bạc. Người cần buông bỏ ta đã buông bỏ, sau này mọi chuyện liên quan đến Tạ Tử Ân ta đều không muốn biết nữa.”
Lục Gia Nghiêu: “Sư muội nói đúng, nhưng mà, chỉ là, ta…”
Ôn Sương Bạch tiếp tục ngắt lời: “Lục sư huynh, huynh cũng biết hoàn cảnh của ta rồi đấy, nhà ta bốn bức tường, đến cơm còn sắp không có mà ăn. Thật không dám giấu giếm, ta còn nợ một đống linh thạch. Cho nên, tin tức huynh vừa báo cáo có thể thu lại được không? Coi như tôi chưa nghe thấy gì cả.”
Đùa à.
Vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng chính là gã nam phụ "liếm cẩu" nữ chính trong truyện, vì nữ chính mà không tiếc lên núi đao xuống biển lửa, cuối cùng còn g.i.ế.c nàng để chứng tỏ tình yêu.
Nàng sao có thể tiếp tục tiêu tiền vì hắn được?
Đốt vàng mã cho hắn còn thấy xui xẻo.
Lục Gia Nghiêu: “…………”
Sao cơ, lời đã nói ra rồi mà còn đòi thu lại được à?
Hai người đứng bên đường, nhìn nhau, im lặng giằng co một lúc lâu.
Một lát sau, Lục Gia Nghiêu lặng lẽ buông tay đang đỡ Ôn Sương Bạch ra: “Tin tức lần này coi như ta tặng không muội.”
Mua mười tặng một, hắn cũng không lỗ.
Ôn Sương Bạch mỉm cười đầy ẩn ý, đứng một chân chắp tay với hắn: “Đa tạ Lục huynh.”
“Sư muội khách sáo rồi.” Lục Gia Nghiêu xua tay, dường như nhớ ra điều gì đó, lại rất chu đáo đỡ Ôn Sương Bạch dậy, “Đi thôi, ta đưa muội đến Y Đường.”
Ôn Sương Bạch: “?”
“Ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?” Lục Gia Nghiêu suy nghĩ một lát, rồi chợt bừng tỉnh, “À, nói đến sau khi Tạ sư huynh tỉnh lại, không biết vì sao mà lại cãi nhau với Du sư muội.”
Ôn Sương Bạch: “...”
Ôn Sương Bạch thận trọng nhắc nhở: “Tôi sẽ không trả tiền đâu.”
“Biết rồi, muội cứ để ta nói hết đã.” Không nói hết hắn khó chịu lắm, “Hơn nữa, hôm nay người trực ở Y Đường chính là Tạ sư huynh, muội đi thay thuốc, chắc chắn là Tạ sư huynh sẽ đích thân thay cho muội.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Tóm lại, cuốn tiểu thuyết 《 Đoàn sủng tiểu cẩm lý 》 là câu chuyện về những nam nhân vừa đẹp trai vừa có tu vi cao, cuối cùng gần như đều đem lòng yêu nữ chính Du Tiếu Tiếu và dâng tặng đủ loại tài nguyên cho cô.
Thậm chí, những thiên tài địa bảo mà người khác cầu không được trong truyện cũng sẽ tự tìm đến vòng tay của Du Tiếu Tiếu.
Du Tiếu Tiếu không cần phải trả giá điều gì mà vẫn có được rất nhiều, đúng như tên truyện đã nói, cô có vận may cá koi.
Vị hôn phu danh nghĩa của Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân, chính là một trong vô số nam phụ đó.
Ôn Sương Bạch đọc cuốn tiểu thuyết này là vì ứng dụng tiểu thuyết đang có chương trình khuyến mãi, đọc xong sẽ được thưởng tiền.
Trong truyện, nói một cách chính xác, Tạ Tử Ân được coi là nam phụ thứ ba.
Cha hắn là trưởng lão Y Các của Thanh Linh Sơn, là đồng môn sư huynh muội với mẹ của Ôn Sương Bạch.
Đây cũng là lý do hai nhà đã hứa hôn từ nhỏ.
Cũng giống như nguyên chủ, quá trình trưởng thành của Tạ Tử Ân cũng đầy trắc trở.
Cha hắn mất trong một bí cảnh khi hắn mới năm tuổi. Các chủ đương nhiệm của Y Các từng là đối thủ không đội trời chung với sư phụ của cha hắn, nên dĩ nhiên cũng chẳng ưa gì hắn.
Bao năm qua, Tạ Tử Ân không hề nhận được bất kỳ tài nguyên tu luyện nào ở Y Các, lại còn bị gây khó dễ đủ điều, việc nặng việc bẩn gì cũng đến tay hắn.
Thế nhưng, qua ngày tháng chữa trị vết thương cho người khác, Tạ Tử Ân ngược lại đã luyện được một thân y thuật cao siêu, tích lũy đủ đầy, trở thành một bán thánh y thuật, có khả năng cải tử hoàn sinh, mọc lại xương da.
Đáng tiếc, hắn lại yêu nữ chính quá sâu đậm, mà nữ chính thì lại thuộc về nam chính.
Hắn yêu mà không được, đầu tiên là g.i.ế.c vị hôn thê của mình, sau đó phản bội phe chính diện, liên kết với ma tu để hãm hại nam chính, cuối cùng bị phe chính diện tiêu diệt.
Tóm lại, đúng là một tên đại ngốc.
Ôn Sương Bạch không muốn dính dáng gì đến tên ngốc này.
Nhưng nàng cũng không hề có ý định né tránh.
Dựa vào đâu chứ.
Nàng, một người què, đã đi được nửa đường rồi, bộ thời gian của nàng không đáng giá sao?
---