[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 103: Khu Dịch Vụ 397
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:53
Hồng Ngọc tỉnh dậy, bị tiếng chuông tan học làm giật mình.
"Ngươi phải đi rồi sao?"
Cố Hề Lịch: "Ta phải đi rồi."
Hồng Ngọc rưng rưng: "Ngươi hãy sống thật tốt. Khi nào ta lớn, ta sẽ đến tìm ngươi."
Lúc này, bất kể là trí tuệ hay năng lực, Hồng Ngọc đều giống như một đứa trẻ con.
Cố Hề Lịch: "Khi lớn lên, ngươi có giống như bây giờ không?"
Bây giờ là như thế nào? Hồng Ngọc thực ra không rõ lắm. Nhưng sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ khác với hiện tại. Nó không muốn nói dối, càng không muốn lừa Cố Hề Lịch.
Hồng Ngọc nghĩ một lát: "Chắc là không..."
Cố Hề Lịch: "Vậy ngươi đừng đến tìm ta nữa."
Hồng Ngọc: ╥﹏╥
…
Một Vong linh đủ mạnh sẽ có tiềm năng trở thành Lãnh chúa Vong linh. Ví dụ như mụ phù thủy trong công viên giải trí, hay ông xác ướp. Thế nhưng họ vẫn nguyện ý nằm dưới trướng Đoan Mộc, chỉ để quản lý một hạng mục trong Lĩnh vực. Có thể thấy, những ngày tháng trôi dạt ngoài Lĩnh vực chẳng hề dễ chịu, chỉ khi ở trong Lĩnh vực Vong linh, Vong linh mới có cơ hội mạnh mẽ hơn.
Cố Hề Lịch biết rằng lĩnh vực vong linh có thể được mở rộng.
Hồng Ngọc đã mất trái tim vong linh, nhưng chỉ cần không chết, nó vẫn là lãnh chúa trong lĩnh vực này. Trường Trung Học Đức Thạch là một lĩnh vực vong linh khép kín. Phan Kiệt có thể có thực lực cạnh tranh vị trí Lãnh chúa Vong linh, nhưng hắn ta đã hoàn toàn tan biến.
Vậy nên, Hồng Ngọc ở lại đây mới là an toàn nhất.
Cố Hề Lịch chỉ giữ lại một chút năng lượng cho bản thân, còn lại nén những năng lượng thu thập từ mấy lĩnh vực thành một quả cầu nhỏ, dùng dây xâu lại đeo lên cổ Hồng Ngọc. Vạn vật trên thế giới đều có thể biến thành thể năng lượng, và năng lượng tinh khiết nhất đương nhiên Hồng Ngọc cũng có thể sử dụng.
Cố Hề Lịch: "Ta không nợ ngươi."
Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, cô không sợ chịu thiệt, chỉ sợ mắc nợ ân tình.
Cố Hề Lịch đi rất nhanh, không quay đầu lại.
Hồng Ngọc nhảy từ trên bàn xuống, vội vàng chạy theo.
Cây cối ven đường xào xạc trong gió, bóng cây in trên đất vặn vẹo quỷ dị.
Chuông tan học vừa vang, học sinh ngoại trú đeo cặp ra về, học sinh nội trú thì quay lại ký túc xá. Cố Hề Lịch hòa vào đám đông, không thấy bóng dáng du khách nào khác. Cô theo đám đông ra khỏi cổng trường đang mở rộng.
Bọn học sinh vừa bước qua cổng thì biến mất, còn trước mắt Cố Hề Lịch chính là lối ra.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy cáo nhỏ Hồng Ngọc đang ngồi xổm trên hàng rào cổng trường, đôi mắt to tròn đầy vẻ quyến luyến, còn giơ đôi chân nhỏ lên lau nước mắt.
Cố Hề Lịch: "..."
Rõ ràng biết nó chẳng phải thiên sứ gì, nhưng cái cục lông màu đỏ dễ thương như vậy, cô vẫn đáng xấu hổ mà bị đốn tim. Thở dài một hơi, Cố Hề Lịch vẫy tay chào tạm biệt nó.
Hồng Ngọc bật khóc: "Hức hức hức..."
Cố Hề Lịch: "..."
Một giọt nước mắt của nó bị gió cuốn bay, lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống vành tai trái của Cố Hề Lịch. Khi bước lên trạm, cô chợt cảm thấy vành tai nóng rát, nhói lên một cái rất nhẹ. Cảm giác ấy thoáng qua, nhanh đến mức dường như chưa từng tồn tại.
…
“Cố ca!”
Đào Niệm Chân chạy ào tới. Cố Hề Lịch lập tức đỡ vai cô nàng, nếu để đối phương nhào vào n.g.ự.c mình khóc, e là giới tính thật chẳng giấu nổi.
Dù sao thì, trước n.g.ự.c cô cũng vẫn có chút đường cong…
Bốn người họ đều ở đây. Mặc dù trên người có những vết thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng tất cả đều còn sống. Cẳng chân Đào Niệm Chân vẫn chảy máu, Cố Hề Lịch đỡ cô ấy ngồi xuống ghế bên sân ga, lấy khăn tay ép lên vết thương.
Chắc lúc này mấy người họ đều đang lo cho cô. Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, họ đã vội vã lao ra ngoài, đứng chờ trên trạm một lúc lâu. Cố Hề Lịch thì nán lại trong phòng phát thanh, sau đó mới hòa vào dòng học sinh đi ra, đương nhiên chậm hơn một nhịp. Thấy cô mãi chưa xuất hiện, mọi người càng thêm sốt ruột.
Đào Niệm Chân nhíu mày vì đau, nhưng vẫn có tâm trạng để đùa: "Tôi chưa từng thấy đàn ông nào mang khăn tay trên người cả."
Cố Hề Lịch: “À… cái này vốn chuẩn bị cho Lịch Lịch, thành thói quen rồi.”
Đào Niệm Chân: “Lịch nào? Là chữ ‘Duyệt’ trong ‘Hỷ duyệt’ (tươi vui) sao?”
Cố Hề Lịch: "Không, Lịch trong Lịch Dương. Là một địa danh."
Chữ này cũng có thể đọc là Lịch, dùng để chỉ một loại thực vật. Cố Hề Lịch vốn là trẻ mồ côi, viện trưởng họ Cố, nên tất cả trẻ không có họ đều theo họ viện trưởng. Lẽ ra tên cô phải là “Hỷ Duyệt”, nhưng khi nhập hộ khẩu ở Khu An Toàn, quản lý lúc đó hỗn loạn, thế là cả họ lẫn tên đều ghi sai, cuối cùng chỉ giữ lại chữ “Cố” đúng mà thôi.