[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 136: Thị Trấn Chuyện Lạ (10.1)

Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:57

Cố Hề Lịch gắng gượng trèo lên bờ dốc để lấy lại cây tre vừa ném ra. Vừa chạm tay vào một đầu cây, cô lập tức nhận ra nó không nhúc nhích nổi, như thể có thứ gì đó giữ chặt lại từ trong bóng tối.

Ngẩng đầu lên—

Một khuôn mặt biến dạng, loang lổ mủ máu, đang kề sát ngay trước mắt cô.

Không cần ai giới thiệu, Cố Hề Lịch biết ngay: đây chắc là Lê Tĩnh Nguyên.

Trên gương mặt kinh tởm đến mức khiến người ta sởn gai ốc ấy, lại nổi bật một đôi mắt tuyệt đẹp, sáng long lanh như hồ nước trong đêm. Chính đôi mắt ấy khiến Cố Hề Lịch có thể hình dung ra dung nhan thật sự trước kia của cô ta hẳn đã xinh đẹp đến nhường nào.

Nhưng giờ, vẻ đẹp ấy chỉ khiến nữ quỷ thêm đáng sợ. Bị ánh sáng Bảo Kính thiêu đốt, dung nhan từng kiêu hãnh nay vặn vẹo thành hình dạng quỷ dị.

Và dĩ nhiên, nếu đổi lại là Cố Hề Lịch, bị một kẻ xâm nhập phá hỏng dung nhan, cô cũng sẽ căm hận đến mức muốn xé xác đối phương cho hả giận.

Vậy nên, ánh mắt oán độc như muốn nuốt chửng cô kia… hoàn toàn hợp lý.

Cố Hề Lịch không sợ cô ta. Chuyện lạ có tính khu vực. Theo những gì ghi trên tờ giấy, Lê Tĩnh Nguyên sẽ bị mắc kẹt trong rừng tre Quỷ Khóc và không thể rời đi.

Mà lúc này, cô đã ra khỏi rừng — dù chỉ là một mét, vẫn là bên ngoài.

Cố Hề Lịch nghiêng đầu, nhếch mép: “Hay là cô thử buông tay ra xem?”

Lê Tĩnh Nguyên bật cười. Nụ cười méo mó, dữ dội, điên dại đến mức từng nốt mủ m.á.u trên gương mặt vặn vẹo kia đồng loạt vỡ ra, trào xuống thành những vệt ghê rợn.

Nhưng tiếng cười chẳng thể thoát ra như tiếng người. Ngay khi đôi môi run rẩy hé mở, thanh âm phát ra lại biến thành tiếng khóc gào ai oán.

Tiếng khóc ấy như xé rách cả không gian, bi thương đến cực điểm. Một kẻ vốn không thể cười, muốn cười cũng chẳng thể cười—bất kể mở miệng thế nào, chỉ toàn là tiếng khóc thê lương.

Thật thảm!

Rõ ràng, không thể nói chuyện được nữa. Cố Hề Lịch dứt khoát bẻ cây tre trong tay. Khúc tre dài gần hai mét giờ chỉ còn lại chừng một mét rưỡi—vẫn đủ để làm đèn lồng Khổng Minh.

Nước mắt của Lê Tĩnh Nguyên chảy dài, cuốn trôi từng mảng mủ m.á.u trên khuôn mặt biến dạng. Trước mắt Cố Hề Lịch, cơ thể của cô ta đang phục hồi với tốc độ kinh hoàng, từng vết thương liền lại, làn da dần hiện rõ dưới lớp m.á.u mủ. Chỉ một chi tiết ấy thôi cũng đủ chứng minh: đây là một quỷ quái vô cùng mạnh mẽ.

Ngay cả Bảo Kính cũng bất lực trước cô ta. Phải biết, thứ gương này đã từng tiêu diệt “đứa em giấy” của Từ Hanh—một Tiểu Boss thực thụ ở tầng ba Ngôi nhà Cổ. Thứ có thể g.i.ế.c Boss, thế mà khi chiếu vào Lê Tĩnh Nguyên, lại chẳng thể gây tổn hại trí mạng nào.

Cặp mắt đẹp đẽ nhưng đầy căm hận kia khóa chặt lấy Cố Hề Lịch. Đôi môi khẽ mấp máy, như đang thì thầm…

Cố Hề Lịch hiểu ra. Cô ta đang nói - "Ta sẽ tìm ngươi."

Một luồng khí lạnh băng chạy dọc sống lưng khiến Cố Hề Lịch rùng mình. Không để ý đến cái eo đau nhói, cô lập tức đứng bật dậy. Trong thoáng chốc, cô thấy hối hận vì đã mở miệng nói chuyện với cô Lê ở nơi này. Ý định ban đầu chỉ là muốn moi thêm chút manh mối về người bạn thân Lâm Gia Quân, nhưng rõ ràng— cô Lê này đã không còn khả năng trò chuyện như một con người nữa. Mở miệng là khóc, chớp mắt là nước mắt tuôn rơi.

Không thể giao tiếp bình thường, lại còn oán hận mình nữa.

Cố Hề Lịch cắn môi. Lâm Gia Quân thật sự là một con sói đội lốt người. Người ta nói con gái sinh ra từ nước, thế mà cô ta lại bắt Lê Tĩnh Nguyên phải khóc cạn cả nước mắt.

Dù đã rời khỏi rừng tre Quỷ Khóc một đoạn khá xa, Cố Hề Lịch vẫn không dứt được cảm giác có một ánh mắt lạnh băng lặng lẽ khóa chặt lấy mình.

Cô tự hỏi, Liệu Lê Tĩnh Nguyên thực sự bị trói buộc trong rừng tre, hay chỉ là một truyền thuyết dối trá?

Lúc này, Cố Hề Lịch đã tách khỏi những du khách khác, kể cả hai trợ lý của mình. Vừa rồi, Đinh Lăng Vân cũng xui xẻo không kém. Khi mọi người tản loạn, anh ta chạy đâu có chậm, nhưng vì dáng người quá cao, nổi bật giữa đám đông, nên liền lọt vào tầm mắt của cô Lê. Trong giây phút đó, Cố Hề Lịch đã ra tay cứu giúp. Nhưng nếu cuối cùng anh ta vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này… thì coi như công sức cứu giúp cũng trở thành vô ích.

Trong lĩnh vực vong linh, du khách bắt buộc phải học cách tự cứu lấy mạng mình. Dù chân có mềm nhũn như mì sợi, thì cũng phải cắn răng mà chạy, nếu không… sẽ chỉ còn lại một kết cục duy nhất.

Trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.

Cố Hề Lịch bước lên một cây cầu vòm. Trong thị trấn có vô số cầu như thế, lớn nhỏ đan xen, mà đây chỉ là một trong số đó. Khi vừa đặt chân lên mặt cầu, cô nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi trên lan can đá bên trái, đôi chân nhỏ đung đưa nhịp nhàng. Nhưng rõ ràng khi cô mới bước lên, chỗ ấy trống trơn, tuyệt đối không có ai.

Cố Hề Lịch lặng lẽ rút ánh mắt lại, giả vờ như chẳng hề phát hiện. Cô tăng tốc, đi thẳng qua cầu.

"Chị ơi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.