[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 145: Thị Trấn Chuyện Lạ (14.1)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:34
Người đàn ông kia không hề tỏ ra dũng cảm. Ngược lại, ánh mắt ông ta dán chặt vào con d.a.o bạc trong tay Cố Hề Lịch, rõ ràng sợ hãi đến mức run rẩy.
Cố Hề Lịch lạnh giọng:
“Nếu những gì ông nói là thật… có lẽ tôi nên trút giận lên ông trước.”
Người đàn ông họ Lê: “…”
Chẳng lẽ tôi nói thật cũng sai sao?!
Trong lòng, Cố Hề Lịch hiểu khả năng ông ta nói dối là rất nhỏ. Nhưng lúc này, ngay cả cô cũng không thể chắc chắn tuyệt đối. Người đang hoảng sợ vẫn có thể bịa đặt. Thật hay dối… chỉ cần thử là biết.
Giờ đây, trong tay họ đã có đủ vật liệu để làm một chiếc đèn lồng Khổng Minh. Theo những mảnh thông tin Cố Hề Lịch nắm được, cây nến trắng chính là chìa khóa rời khỏi thị trấn chuyện lạ. Nếu nguồn tin ấy không sai… thì cây nến trắng hẳn phải chính là thứ nhiên liệu họ đang tìm kiếm.
Lớp trang điểm vốn đã rực rỡ nay càng làm gương mặt lạnh lùng của Cố Hề Lịch trở nên sắc bén, khí thế áp đảo khiến người đối diện không dám thở mạnh. Hai trợ lý cùng phe lúc này cũng không dám nói chuyện với ông chủ. Người đàn ông họ Lê ở phe đối lập, là đối tượng bị đe dọa, chỉ dám làm theo lời cô nói, sợ rằng cô không hài lòng sẽ đ.â.m cho một nhát.
Chiếc đèn lồng Khổng Minh đã được hoàn thành. Những tờ giấy chuyện lạ được dán lên khung tre, khiến toàn bộ chiếc đèn tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
Cây nến trắng được đặt vào bên trong, ánh nến hắt ra, chiếu sáng cả chiếc đèn.
Mọi người chăm chú dõi theo trong niềm mong đợi... Thế nhưng, chờ hồi lâu, chiếc đèn lồng Khổng Minh vẫn không hề bay lên.
Cố Hề Lịch đã bị lừa.
Mỗi lần muốn hỏi thăm tin tức ở khu vực dịch vụ, Cố Hề Lịch đều phải trả một cái giá không hề nhỏ bằng tinh thể. Người ở đó lấy tiền đổi tin tức, không hề có xung đột lợi ích trực tiếp với du khách, nên về lý thuyết sẽ không cần thiết phải cố ý hãm hại họ. Làm vậy chẳng những vô ích, mà còn dễ đánh mất con đường kiếm sống. Vì thế, theo đánh giá của Cố Hề Lịch, tin tức từ khu vực dịch vụ nhìn chung là đáng tin. Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng có kẻ vì ham tinh thể mà bịa đặt, tung tin giả để bán. Điều này buộc du khách phải tự mình phân biệt thật – giả.
Kỳ thực, việc xác định tin tức hữu ích không quá khó. Chỉ cần hỏi thăm nhiều người, thông tin thật thì trùng khớp, còn giả dối kiểu gì cũng sẽ để lộ sơ hở. Cố Hề Lịch luôn thận trọng: một khi đã chọn lĩnh vực vong linh làm điểm đến tiếp theo, cô nhất định sẽ dốc hết công sức để thu thập tin tức liên quan. Với sự cẩn thận như vậy, tuyệt đối không thể là vấn đề từ phía cô.
Đã có kinh nghiệm qua hai lần trước, lần thứ ba cô lại càng không thể để xảy ra sơ suất.
Chỉ còn một khả năng duy nhất — có người đang âm thầm giở trò.
Cũng không nhất định là nhằm vào cô; có thể ai đó cố ý bày ra một cái bẫy, còn cô chỉ vô tình bước vào. Để sắp đặt được chuyện này, tiền thôi thì chưa đủ. Xét thấy bản thân không có kẻ thù nào mạnh đến vậy, khả năng lớn nhất chính là cô đã bị liên lụy.
Nếu những gì người đàn ông họ Lê nói là thật, rằng chưa từng có ai sống sót rời khỏi thị trấn chuyện lạ, vậy thì tin tức về nơi này ở khu vực an toàn rốt cuộc từ đâu mà ra? Thế nhưng tại trạm dịch vụ 397, lại có vô số người biết đến thị trấn chuyện lạ.
Không chỉ vậy, ở đó còn tồn tại một lượng lớn tin tức liên quan, mà điều kỳ quái là những thông tin sai lệch ấy lại thống nhất đến mức đáng kinh ngạc. Chính sự nhất quán này đã khiến Cố Hề Lịch không hề ngờ rằng toàn bộ đều là giả.
Một sự giả dối hoàn hảo — và cô đã sập bẫy.
Cả đời đi săn ngỗng trời, lần này lại bị ngỗng mổ vào mắt. Thật là...
Chính vì lớp vỏ bọc quá tinh vi, mang đầy đủ tính lừa đảo, nên mãi đến giờ Cố Hề Lịch mới nhận ra mình đã bị gạt. Khi nền tảng thông tin vốn đã sai lạc, thì đương nhiên sẽ không thể đưa ra lựa chọn chính xác tuyệt đối.
Cây nến trắng c.h.ế.t tiệt này đã được thắp rồi...
Sự việc đã đi đến bước này, Cố Hề Lịch hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Cô nghĩ đến hai khả năng.
Khả năng thứ nhất: lời của người đàn ông họ Lê không đáng tin. Đây chưa chắc đã là một phó bản diệt vong. Có lẽ vẫn từng có du khách rời khỏi nơi này, nếu không, tin tức về thị trấn chuyện lạ làm sao có thể truyền ra ngoài? Rõ ràng, trong thị trấn này thực sự tồn tại những chuyện lạ. Dựa vào đó, Cố Hề Lịch đã có thể giả làm một chuyện lạ suốt một ngày. Ở đây, cũng thực sự tồn tại những cây nến trắng...
Khả năng thứ hai: những kẻ truyền tin vốn không phải du khách. Đừng quên, khán giả của Phòng phát sóng Trái Đất sở hữu góc nhìn của Thượng đế. Trước đây, hẳn đã có du khách từng bước chân vào thị trấn chuyện lạ. Nhờ vậy, họ biết nơi này có gì, và cũng có đủ khả năng giăng ra một cái bẫy hoàn hảo.
Nếu sự thật là khả năng thứ hai... thì quả thực vô cùng đáng sợ.
Cái gọi là viện trợ liên bang này...
Cố Hề Lịch hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, lấy lại sự bình tĩnh. Hai trợ lý bên cạnh không biết cô đang suy tính điều gì, còn khán giả trong phòng phát sóng đương nhiên lại càng không rõ. Khi ở khu vực dịch vụ, Cố Hề Lịch đã tắt livestream. Khán giả không biết cô lấy được thông tin bằng cách nào, cũng chẳng hay rằng cô đã mua phải tin giả và bị lừa bước vào thị trấn chuyện lạ. Nếu họ biết, lúc này hẳn đã ồn ào náo loạn.
Cố Hề Lịch hỏi thẳng:
“Rốt cuộc nhiên liệu là gì?”
Người đàn ông họ Lê ấp úng:
“Tôi… tôi không biết.”
Cố Hề Lịch im lặng, không buông ra thêm một lời đe dọa nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta.
Chính sự im lặng ấy lại càng khiến áp lực đè nặng. Cô không nói gì, nhưng rõ ràng kiên nhẫn đã chạm tới giới hạn cuối cùng.
Người đàn ông họ Lê nuốt khan, giọng run rẩy:
“…Chỉ có linh hồn của chủ nhân lĩnh vực mới có thể chỉ đường cho những kẻ lạc lối.”
Các du khách vừa đến đều nghe thấy câu nói ấy, sắc mặt ai nấy lập tức tái mét. Chủ nhân của lĩnh vực là ai, chẳng cần phải đoán nhiều. Chỉ có một đáp án duy nhất — Lãnh chúa Vong linh.
Huống hồ, cho dù biết rõ hắn là ai, liệu có ai dám nghĩ đến chuyện xé một phần linh hồn từ hắn ra?