[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 164: Thị Trấn Chuyện Lạ (20.4)
Cập nhật lúc: 07/09/2025 16:04
Không nói lời thừa, cũng không tìm kiếm sự thỏa mãn, Cố Hề Lịch không do dự dùng ngọn nến của mình châm lửa cuốn sách ghi lại vô số chuyện lạ này.
Ngọn lửa bùng lên, ánh sáng xanh lam u uất tỏa ra, giống như hơi thở của quỷ. Cuốn sách chẳng chịu cháy rụi toàn bộ như những vật bình thường, mà chỉ chậm rãi thiêu hủy từng trang một. Mỗi tờ giấy cháy thành tro lại phát ra tiếng thì thầm yếu ớt, như có vô số linh hồn đang giãy giụa trong lửa.
Lâm Gia Quân đau đớn gục xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ.
Lãnh chúa khóc lóc, tiếng gào vang vọng hòa cùng tiếng sấm dội xuống từ bầu trời. Sấm sét chớp lóe, mây đen ùn ùn kéo tới che kín cả thị trấn.
Trong khoảnh khắc, mưa như trút nước, xối xả xuống mái ngói, xuống nền đất, xuống cả sân khấu hí viện cổ.
Cuốn sách vẫn chưa cháy hết. Cố Hề Lịch ban đầu muốn tránh mưa, nhưng phát hiện ra rằng nước mưa cũng không thể dập tắt cuốn sách đang đốt cháy, nên đứng yên tại chỗ.
Cô dõi mắt nhìn từng trang cháy dần, từng con quỷ quái trên tường biến mất. Mỗi khi một trang chuyện lạ hóa thành tro, bóng ma tương ứng liền gào lên một tiếng cuối cùng, rồi tan biến vào hư vô.
Trang giấy chuyện lạ của Lê Tĩnh Nguyên cũng đã hóa thành tro. Theo lẽ thường, cô ấy phải tan biến, nhưng lại vẫn cố chấp ở lại. Bóng dáng run rẩy, không thể bước vào hí viện cổ, như thể có một tấm màn vô hình ngăn cản, tách quỷ quái ra khỏi nơi này.
Tuy không thể vào, giọng nói của cô ấy vẫn len lỏi xuyên qua, réo rắt từng hồi.
Lê Tĩnh Nguyên cười như kẻ điên, tiếng cười xé rách màn mưa:
“Lâm Gia Quân! Cô cũng có ngày hôm nay!!!”
Âm thanh ấy chói tai, the thé, vừa như oán hận, vừa như khoái trá.
Cố Hề Lịch khẽ giật mình, rồi cụp mắt xuống, nhặt lấy một mảnh sứ vỡ lẫn trong nước mưa. Ngón tay cô siết chặt, bước từng bước về phía Lâm Gia Quân đang bất động.
Phát hiện ra ý định của Cố Hề Lịch, thị trưởng già trừng mắt ngăn cản cô.
Chỉ là một ông lão già nua. Cố Hề Lịch hiểu rõ, ông ta không hề có ý định tấn công mình. Khoảng cách sức mạnh quá lớn, sự kháng cự của ông ta chẳng khác nào muỗi đốt inox. Ông chỉ muốn cầu xin cho con gái.
Nhưng Cố Hề Lịch không thể đồng ý. Cô không chần chừ, một cú đánh gọn ghẽ khiến ông ta ngất lịm.
Lâm Gia Quân nhìn thấy cảnh đó, lại thở phào nhẹ nhõm. Dường như thứ khiến cô ta không thể chịu đựng nổi không phải là nguy hiểm, mà là cảnh cha phải quỳ gối vì mình. Khoảnh khắc ông ta mất đi tri giác, ánh mắt cô ta lại thoáng qua một vẻ cảm kích kỳ lạ.
Cố Hề Lịch ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn kỹ đối thủ. Lâm Gia Quân quá bình tĩnh. Không hoảng loạn, không oán độc. Trái lại, trong đôi mắt ấy còn ánh lên những tia thỏa mãn... như một kẻ cuối cùng cũng được giải thoát.
Cố Hề Lịch thoáng rùng mình. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Một kẻ cận kề cái chết, sao lại có thể mang nét mặt... hạnh phúc đến thế?
Ý nghĩ chợt lóe lên, cô nhớ lại từng lời trong cuộc đối thoại trước đó với Lâm Gia Quân.
"Nếu có thể sống, ai muốn c.h.ế.t chứ."
"Ta! Ta chính là người tự sát..."
Một người muốn sống, có thể sẽ khó vô cùng. Nhưng một người đã quyết tâm muốn c.h.ế.t — thì chẳng ai có thể ngăn cản.
... Trừ khi, trong thế gian này, vẫn còn một lý do đủ nặng để trói buộc họ.
Ánh mắt Cố Hề Lịch vô thức quay về phía ông thị trưởng già nua đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Khoảnh khắc ấy, cô chợt hiểu.
Lâm Gia Quân không chết, không phải vì cô ta sợ hãi hay do dự, mà vì có một người... không thể chấp nhận cái c.h.ế.t của cô ta. Chính sự tồn tại của ông lão ấy đã giữ cô ta lại với thế giới này.
Mảnh sứ lạnh lẽo đ.â.m sâu vào lớp thịt mềm. Cố Hề Lịch chỉ dùng một chút lực, đã rút ra được một trái tim.
Một thứ quý giá như vậy, làm sao có thể bỏ phí. Vừa khoét ra, cô đã bóp nát nó ngay trong lòng bàn tay.
Gọi là “tim”, nhưng nó chẳng giống trái tim của con người. Không phải cơ quan sinh học, mà là nơi sức mạnh của vong linh tập trung, kết tinh thành hình.
Mất nó, không nhất định phải chết.
Cố Hề Lịch buông tay. Thân thể của Lâm Gia Quân mất đi điểm tựa, mềm nhũn đổ xuống nền đất lạnh.
Ánh mắt của các du khách lập tức dán chặt vào bàn tay Cố Hề Lịch, nơi vừa bóp nát trái tim vong linh. Trong mắt họ ánh lên một thứ lửa thèm khát — không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của trái tim vong linh.
Người không có thiên phú, chỉ cần nuốt lấy, liền có năng lực bẩm sinh.
Kẻ vốn đã có năng lực, sẽ càng mạnh mẽ vượt xa giới hạn của chính mình.
Nếu trước mắt Cố Hề Lịch cũng có kẻ khác khoét ra một trái tim, cô cũng sẽ động tâm muốn đoạt lấy. Sự thèm khát ấy, không ai có thể hoàn toàn phủ nhận.
Nhưng bây giờ, không ai dám nhúc nhích. Vì cô là người đầu tiên hạ được một lãnh chúa ngay trong lĩnh vực của nó. Một kẻ nguy hiểm đến mức này, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ để dập tắt mọi ý định manh động.
Trời vẫn đang mưa. Thời tiết như vậy, đèn Khổng Minh có lẽ không thể bay được. Các du khách tạm thời không thể đi.
Cố Hề Lịch dĩ nhiên không rời đi. Trước tiên, cô kéo thị trưởng già đến một góc khuất có mái che, tránh cho ông ta bị mưa xối.
Lãnh chúa vong linh nằm bất động trên nền đất, thoạt nhìn không còn uy hiếp. Chính vì thế, mấy du khách mới liều lĩnh tiến lại gần, ánh mắt sáng rực, chỉ muốn cướp lấy hồn châu từ cô ta.
Từ vết nứt không gian, Điêu Lục cũng lảo đảo bước ra. Nửa người bê bết máu, một cánh tay đã biến mất. So với hồn châu, mạng sống của anh ta mới là quan trọng nhất. Giả Chấn lập tức đỡ lấy, dìu anh về phía mái hiên để băng bó.
Cơn đau dữ dội khiến toàn thân Điêu Lục co giật, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Vậy anh ta vẫn siết chặt con d.a.o trong tay.
Cố Hề Lịch đưa tay gạt nước mưa trên mặt. Nước mưa mằn mặn, lạnh buốt, thấm qua lớp áo mỏng khiến toàn thân khó chịu. Cô còn chưa kịp bước lại gần, đã thấy mấy du khách bật lùi ra, như thể vừa đối mặt với quỷ dữ. Tất cả đều dán chặt ánh mắt vào Lâm Gia Quân, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Cố Hề Lịch khẽ nhíu mày. Lạc đà c.h.ế.t vẫn to hơn ngựa. Một lãnh chúa dù đã mất tim, cũng không có nghĩa là hoàn toàn vô hại.
Cố Hề Lịch ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Gia Quân: "Có muốn sang bên cạnh tránh mưa không? Hay là cô muốn tiếp tục nằm liệt như vậy?"
Lâm Gia Quân trừng mắt nhìn cô, rồi không tình nguyện nói: "...Đi tránh mưa."
=...=
【Đốt sách mà giống như đang đốt thẳng lên người Lâm Gia Quân vậy… rùng mình!】
【Ơ khoan, chẳng lẽ Lâm Gia Quân là tinh linh sách? (cười ngất)】
【[Trái Đất Hoa Hạ có câu: “Vạn vật đều có thể tu luyện thành tinh.” =))】
【Đừng ngốc thế chứ! Rõ ràng cuốn Phương Phỉ là nguồn sống của lãnh chúa! Quan hệ giữa Lâm Gia Quân và quyển sách này… chẳng khác gì quan hệ giữa du khách và ngọn nến.】
【Khoét tim rồi! Khoét tim rồi!】
【A a a a! Cảnh kinh điển.】
【Trái tim vong linh X4】
【Đệt, ông chủ Cố quá đỉnh!】