[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 182: Nhà Máy Nguyên Dã Số 2 (2.2)

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:12

Lôi Vân mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, trông như thể anh ta c.h.ế.t bất ngờ trong lúc nghỉ ngơi. Quần áo vẫn ngay ngắn, không có dấu vết giằng co. Trên người, ngoài vết thương chí mạng sau gáy, không hề có thêm thương tích nào khác.

Khi Cố Hề Lịch kéo nhẹ cổ áo lên, một mùi cam nồng nồng nặc lập tức xộc thẳng vào mũi. Cô ghé sát xuống, nheo mắt nhìn kỹ. Trên môi Lôi Vân xuất hiện những đốm vàng li ti, giống như vệt nước trái cây khô lại, dính thành mảng mờ mờ.

Cô chụp một bức ảnh đôi môi của anh ta.

Nói đến tìm kiếm manh mối, Cố Hề Lịch tuyệt đối là người chuyên nghiệp. Lĩnh vực đầu tiên mà cô từng bước vào — “Căn nhà Cổ” — vốn chẳng khác nào một trò chơi thoát hiểm khổng lồ. Trong đó, khắp nơi đều là những cánh cửa khóa kín, những chiếc rương phải dùng chìa đặc biệt mới mở được, hoặc những bí ẩn phải kiên nhẫn lần mò từng chi tiết.

Những trải nghiệm lặp đi lặp lại trong những lĩnh vực vong linh c.h.ế.t tiệt ấy đã mài giũa cô thành một kẻ có kiên nhẫn tìm kiếm đồ vật bất thường.

Nhân viên Đại Bạch là kẻ khả nghi nhất, bởi hắn có động cơ rõ ràng để g.i.ế.c người. Vì vậy, Cố Hề Lịch quyết định bắt đầu từ căn hộ của hắn ta. Phòng 1207 — một căn hộ độc thân bừa bộn đến mức khó thở. Bên cạnh là 1208, thuộc về giáo viên múa Phi Phi. Bố cục hai căn hộ giống nhau như đúc, từ hành lang đến thiết kế nội thất, hệt như những bản sao rập khuôn vô hồn.

Hai người này, trông không có mối liên hệ nào, nhưng lại là hàng xóm, sống cùng một tòa nhà.

Trong căn hộ của Đại Bạch, quần áo bẩn chất thành núi, nhưng mở tủ ra lại thấy hàng loạt bộ đồ mới tinh, thậm chí còn chưa cắt mác. Trên bàn có hai chiếc đồng hồ, được dán nhãn là "đồng hồ hàng hiệu", một chiếc ghi giá hai mươi nghìn, chiếc kia tận một trăm nghìn.

Trong sọt rác, cô nhặt được một cục giấy vò nát. Mở ra, toàn bộ mặt giấy chỉ có hai chữ “Lôi Vân”, lặp đi lặp lại, và tất cả đều bị gạch chéo bằng bút đỏ, như một cơn ám ảnh bệnh hoạn.

Trên bàn còn có bản sao kê thẻ tín dụng: tối nào cũng ăn tại “Nhà hàng Đắt Đỏ”, thường xuyên ghé “Quán bar Siêu Đắt”, cuối tuần lại đến “Sân golf Tiêu Dùng Cao”. Thỉnh thoảng hắn mua thêm quần áo mới ở “Cửa hàng Đặc Biệt Đắt”.

Cố Hề Lịch châm chọc: "Đắt Đỏ, Siêu Đắt Tiêu Dùng Cao... mấy cái tên này thật sự lười biếng động não!"

Thượng Đế chắc chắn có thể nghe thấy, nhưng không trả lời.

Cố Hề Lịch: "Đại Bạch và Phi Phi... hai người này thực ra quen biết nhau. Che giấu mối quan hệ cũng là nói dối nhỉ? Vậy các nghi phạm có thể nói dối?"

Thượng Đế không nói gì.

Cố Hề Lịch: "Sao anh không trả lời tôi?"

Thượng Đế: "..."

Phiền cô hiểu rõ một chút được không? Tôi là Thượng Đế, không phải nhân viên chăm sóc khách hàng.

Cố Hề Lịch rõ ràng không có ý thức đó, còn nói rất nhiều: "Tôi nên đi loanh quanh khắp nơi trước phải không?"

Thượng Đế không trả lời.

Cố Hề Lịch: "Mười phút không thể phí cả ở đây. Hai người này quả thật có gì đó khuất tất… được rồi, chụp ảnh xong tôi sẽ sang phòng của Phi Phi."

"Tách tách" cô chụp vài bức ảnh. Sau khi ảnh hiện ra, cô còn nói chuyện với Thượng Đế: "Nhìn này, chụp rõ chưa này."

Thượng Đế: "..."

Du khách này, có phải mắc chứng nói nhiều không?

Phi Phi vốn là giáo viên múa, tuổi đời còn rất trẻ, tốt nghiệp tại học viện múa, đang thực tập tốt nghiệp, giấy tờ bừa bộn trên bàn xác nhận điều đó: thẻ sinh viên, sách giáo khoa, thẻ ăn uống, cùng giấy chứng nhận thực tập có đóng dấu đỏ chót của Tập đoàn Lôi Thị.

Trong ngăn kéo, Cố Hề Lịch lôi ra một phong bì dày. Cô mở ra — bên trong toàn là ảnh của Lôi Vân ở đủ mọi nơi, từ văn phòng, nhà hàng cho đến sân golf.

Cố Hề Lịch: "Phi Phi không phải là thầm yêu Lôi Vân chứ? Lôi Vân có gia đình rồi. Dù vợ anh ta có đẹp hay xấu, thì chen chân làm tiểu tam đều là hành vi vô đạo đức. Hơn nữa… mấy bức ảnh này kéo dài cả tháng trời. Nói thật nhé, đây không gọi là yêu đơn phương đâu, gọi là theo dõi biến thái thì đúng hơn... Ủa trời!"

Thượng Đế: "..."

Phân tích của cô có độc đấy!

Có tổng cộng 5 nghi phạm. Phòng tiếp theo Cố Hề Lịch đến là của vợ Lôi Vân. Trong hôn nhân, khi tình cảm rạn nứt, khả năng xảy ra án mạng vì mâu thuẫn cũng không hề nhỏ.

Vừa vào phòng, có một điều đã thu hút sự chú ý của Cố Hề Lịch - đó là rèm cửa.

Đó không phải loại rèm thông thường mà là loại cực dày, tới tận sáu lớp chồng lên nhau. Nếu khép kín toàn bộ, căn phòng sẽ chìm trong bóng tối hoàn toàn, không để lọt lấy một tia sáng.

Cố Hề Lịch đảo mắt khắp nơi.

Đây rõ ràng là phòng của một người phụ nữ đã có chồng, nhưng trong không gian này tuyệt nhiên không có bất kỳ dấu vết nào của đàn ông. Nếu có một người đàn ông ở lại đây qua đêm, ít nhất cũng sẽ để lại một chút dấu vết. Nếu không có chút dấu vết nào, điều đó chứng tỏ vợ chồng đã ngủ phòng riêng.

Chuyện này chưa đủ để chứng minh tình cảm lạnh nhạt, nhưng ít nhất nó cho thấy giữa họ đã không còn sự thân mật tối thiểu của một cặp vợ chồng.

Trên bàn trang điểm bày la liệt những lọ thủy tinh đủ hình dạng và màu sắc. Khi kéo ngăn kéo bên dưới, Cố Hề Lịch thấy hàng loạt mỹ phẩm được sắp xếp gọn gàng.

Cô lập tức nhớ đến mùi cam nồng nặc còn vương trên t.h.i t.h.ể Lôi Vân. Nghi ngờ nó xuất phát từ nước hoa, Cố Hề Lịch lần lượt mở nắp từng chai, hít thử mùi hương. Hơn hai mươi lọ, nhưng tuyệt nhiên không có hương nào tương tự.

Cô tiếp tục kiểm tra tủ đầu giường. Bên trong chất đầy bịt mắt, hộp nút tai bằng bọt biển, và giữa đống đồ này, cô tinh ý nhận ra một lọ thuốc nhỏ.

Đó là thuốc ngủ —

"Vợ của Lôi Vân bị mất ngủ..."

Thượng Đế: "Thời gian tìm bằng chứng lần đầu còn lại ba phút!"

Lời của Cố Hề Lịch bị ngắt giữa chừng, nhưng cô chẳng mấy để tâm. Vẫn thản nhiên lẩm bẩm tiếp: "Haizz… quan hệ vợ chồng rõ ràng chẳng mấy hòa thuận..."

Thượng Đế: "... Mời tất cả người chơi tranh thủ thời gian."

Tôi rất nghi ngờ cô ấy đang lái xe, nhưng tôi không có bằng chứng.

Vẫn còn hai căn phòng chưa được khám xét: một của người bạn thân Tiểu Vũ, căn còn lại thuộc về Thư ký. Cố Hề Lịch nhanh chóng hoàn tất việc kiểm tra, rồi rời khỏi khu vực tìm kiếm chứng cứ đúng lúc Thượng Đế bắt đầu đếm ngược, sau đó trở lại đại sảnh.

Thượng Đế: "Mời các người chơi trao đổi những manh mối đã thu thập được và bắt đầu vòng thảo luận. Trong thời gian này, các người chơi có quyền thẩm vấn năm nghi phạm, đồng thời có thể sử dụng thẻ bài của mình. Thời gian giới hạn: ba mươi phút.

Khi thảo luận kết thúc, thẻ bài ‘Phiếu thứ tám’ trong tay cảnh sát sẽ được kích hoạt. Anh ta phải bỏ phiếu cho nghi phạm mà bản thân cho là hung thủ đáng ngờ nhất. Đây là một lá phiếu kín, và sẽ được cộng dồn vào kết quả chung cuộc."

Một người nắm giữ tận hai phiếu bầu, gánh vác trách nhiệm nặng nề. Trên trán cảnh sát đã rịn đầy mồ hôi.

...

【Địa điểm quá lớn, thời gian tìm bằng chứng quá ngắn, làm tăng độ khó của trò chơi.】

【Em gái Cố của chúng ta... là một người nói nhiều sao????】

【Tiểu Cố chắc chắn đang nói lung tung, còn cố tình phân tích lộn xộn. Nếu Thượng Đế có hình thể, chắc chắn mặt anh ta đã xanh lét vì nghe rồi, trong lòng thì gào thét - Cô đi đi! Với chỉ số thông minh này của cô, cô thực sự không phù hợp để chơi trò chơi này đâu!】

【Thượng Đế: Cô nói ra tiếng lòng của tôi.】**

【Việc tìm bằng chứng rất nhàm chán, nhưng xem Tiểu Cố trêu chọc Thượng Đế thì rất vui HAHAHA】

【Thiên phú lần này của Tiểu Cố có phải là "miệng thuật đại bác" không vậy?】

【Lầu trên thật tục tĩu~】

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.