[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 40: Công Viên Giải Trí (20)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:50
"Hắn ta vừa nói..."
"Được rồi, đừng nói nữa," Cố Hề Lịch ngắt lời anh ta. “Bây giờ cậu đi đi, rời khỏi công viên này.”
Bạch Hạo Vũ: "Bán Tiên, tôi..."
Cố Hề Lịch đặt ngón trỏ lên môi, khẽ "suỵt" một tiếng. Đây là lần thứ hai cô bảo anh ta đừng nói nữa, và đồng thời khẳng định quyết định của mình không đổi. Cô cũng tỏ rõ thái độ cứng rắn rằng rằng cô không cần sự giúp đỡ của anh ta. Thực ra không hẳn là hoàn toàn không cần, nhưng Bạch Hạo Vũ thực sự sẽ cản trở cô, không khéo anh ta còn bỏ mạng ở đây, so với điều đó thì để anh rời đi là tốt nhất.
Bạch Hạo Vũ không nói gì nữa.
Cố Hề Lịch nói tiếp, giọng nghiêm túc: "Nghe tôi nói, tôi chỉ nhắc lại một lần nữa, cậu tốt nhất nên nghe cho rõ. Hãy nhớ, cậu không thể chỉ dựa vào trực giác của mình, phải cố gắng kiểm soát nó, rèn luyện thân thể thật tốt. Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Ý chính trong lời cô rất rõ ràng. Cho dù có một trong hai người gặp chuyện, thì người đó cũng tuyệt đối không phải là cô. Nếu Bạch Hạo Vũ sơ suất “over” ở đâu đó, hai người sẽ không có ngày gặp lại. Còn về phần cô, cô sẽ không chết. Giọng điệu của cô thể hiện rõ sự tự tin rằng ngay cả khi Trái đất nổ tung, cô vẫn có thể sống tốt.
Nhưng chính những lời này đã thuyết phục được Bạch Hạo Vũ. Cố Hề Lịch thể hiện quá tự tin, dường như ngay cả việc đối đầu trực diện với lãnh chúa Vong linh cũng không phải là chuyện gì to tát trong mắt cô.
Vậy mình thực sự là vướng víu rồi, phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải cuốn xéo thôi!
Bạch Hạo Vũ: "...Những gì cô nói, tôi sẽ ghi nhớ."
Cố Hề Lịch đứng trong nhà hàng trên phố chính, tận mắt nhìn Bạch Hạo Vũ rời khỏi công viên giải trí chủ đề, rồi mới quay vào gọi một phần há cảo, vừa ăn vừa nhấp chút nước súp. Bất cứ ai ăn há cảo nhiều bữa như vậy cũng sẽ cảm thấy ngán. Hơn nữa, hương vị của những chiếc há cảo này chỉ có thể coi là bình thường, ngay cả nước chấm cũng chẳng có gì độc đáo.
Tuy nhiên, tốc độ ăn của Cố Hề Lịch luôn không nhanh không chậm, nét mặt không bộc lộ thích hay ghét; chẳng bao lâu, cô đã ăn hết ba đĩa.
"Ôi, đang ăn đấy à!"
Cố Hề Lịch khẽ ngẩng đầu lên, thấy Võ Cương đang đứng trên đường, liền đặt đũa xuống hỏi: "Anh đến ăn à?"
Võ Cương: "Không trùng hợp rồi, tôi vừa ăn xong."
Cố Hề Lịch lập tức gọi to nhân viên phục vụ, chỉ vào Võ Cương: "Người này làm phiền tôi ăn cơm."
Dịch vụ ở công viên vẫn khá tốt. Người nhân viên được gọi đến lập tức xua đuổi Võ Cương. Đây là NPC trong công viên giải trí, ai mà biết là người hay quỷ. Võ Cương không dám đắc tội, đành cười gượng rồi đi xa hơn một chút. Cố Hề Lịch biết, hắn ta không đi xa.
Lời chào vừa rồi không phải là tình cờ, người này rõ ràng cố ý đến tìm cô.
Sau khi từ tốn ăn xong bữa, Cố Hề Lịch chợp mắt trên băng ghế một lát để hồi phục — sau khi hoạt động liên tục vài giờ trong công viên giải trí, con người sẽ cảm thấy mệt mỏi, buộc phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, cô cũng đã thử rồi. Chỉ ở trong nhà trọ hoặc nhà hàng mới có thể nghỉ ngơi hiệu quả, nằm nghỉ ngoài ghế công viên ngoài trời thường phản tác dụng, càng ngủ càng mệt.
Giấc ngủ này rất ngon, Cố Hề Lịch tỉnh dậy lúc 5 giờ đúng.
Lúc này, công viên giải trí sẽ thông báo qua loa rằng buổi biểu diễn ở Thế Giới Nước Lớn sắp bắt đầu. Những 'người công cụ' không đang xếp hàng hay chơi trò chơi sẽ kéo về phía khu chủ đề 'Sự Chờ Đợi Của Vũ Nữ'.
Vào Thế Giới Nước Lớn không cần xếp hàng, vì bên trong có một sân khấu biểu diễn có thể chứa tới ba nghìn khán giả.
Mặc dù buổi biểu diễn chính thức bắt đầu lúc 5 giờ 30, nhưng dường như bây giờ đã có thể vào. Lúc này mới có thể chọn được vị trí tốt nhất.
Vừa bước ra khỏi quán ăn, Cố Hề Lịch đã bị Võ Cương chặn lại. Cô không ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta.
Ngược lại, Võ Cương bị cô nhìn lại cảm thấy tâm trạng phức tạp, cảm giác như mình trong mắt cô là trong suốt, mọi “tẩy” của hắn đều bị cô thấy rõ. Điều thiệt thòi là, ngoài tên và năng lực của cô ta, hắn chẳng biết gì khác.
Mà cái năng lực kia lại thực sự rất khó đối phó.
Chẳng trách ngay từ đầu cô ta đã tỏ ra bài xích hắn, không phải vì cô ta giả tạo, mà là vì cô ta đã nhìn thấu mọi chuyện.
Cố Hề Lịch: "Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm như vậy."
Võ Cương: "Cô biết tôi muốn làm gì sao?"
Cố Hề Lịch: "Anh nghĩ sao?"
Võ Cương cảm thấy có chút chột dạ, nhưng hắn ta không thể hiện ra, mà cười gằn: "Dù cô có biết cũng vô dụng!"
Cố Hề Lịch bật cười: "Có gan chó, nói như thể anh có thể làm gì được tôi vậy. Nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, không tiện sát sinh, thì anh đã không còn đứng đây được!"
Cố Hề Lịch bước lên một bước, Võ Cương lùi lại một bước. Cô khịt mũi khinh thường một tiếng, liếc nhìn hắn ta như nhìn một con bọ rồi quay lưng, ngang nhiên lộ phần sau lưng cho hắn xem rồi hòa vào đám đông đi tiếp.
Cô đánh cược hắn ta không dám g.i.ế.c người khi có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào như vậy. Công viên giải trí có trật tự, ngay cả nhân viên cũng phải tận tâm phục vụ du khách, cho thấy đây là một nơi có "pháp luật". Sau khi g.i.ế.c cô, Võ Cương có thể chạy thoát được sao? Trước đây, Võ Cương ra tay g.i.ế.c người đều lén lút đưa nạn nhân đến nơi bí mật mới không sao. Ở đây có nhiều cặp mắt đang nhìn vào, hắn ta dám sao!
Hơn nữa, liệu hắn có g.i.ế.c được cô?