[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 72: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (7.2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:52
Nữ du khách đó trông không ổn chút nào, mặt mày ngơ ngác, chân bị thương, còn đang chảy máu.
“Em lớp nào? Mau đưa thẻ học sinh đây!”
Người bắt du khách này là giáo viên chủ nhiệm lớp 12/2, một người phụ nữ trung niên gầy gò.
Nữ du khách này không đeo thẻ học sinh trên cổ. Nếu Cố Hề Lịch nhớ không nhầm, thì cô ta là một trong cặp đôi du khách cùng vào đây, không biết người bạn đồng hành của cô ta đi đâu rồi.
May mắn thay, nữ du khách này có thẻ học sinh. Cô ta rút một chiếc thẻ học sinh từ trong túi ra.
Giáo viên chủ nhiệm cầm xem một lúc rồi trả lại thẻ cho cô ta.
Khi cô du khách vừa thở phào tưởng nguy hiểm đã qua, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đã lớp 12 rồi mà còn không biết tranh thủ thời gian học tập? Lại còn dám trốn học!”
Du khách vội chống chế: “Em không có trốn học, em chỉ đi vệ sinh thôi.”
“Còn dám cãi!”
Hàm dưới của giáo viên chủ nhiệm rơi xuống một đoạn. Bà ta thậm chí chẳng buồn dùng tay để đỡ, gào thét giận dữ: “Em cần phải tĩnh tâm lại, phải tự kiểm điểm bản thân!”
Tất cả du khách đều từng tận mắt thấy cảnh nữ sinh đi trễ bị bảo vệ ăn sống. Thấy cảnh này, nữ du khách kia lập tức run rẩy, không dám mở miệng nữa.
Giáo viên chủ nhiệm túm lấy tay cô ta. Nữ du khách vùng vẫy vài cái, liền bị một quyển sách đập mạnh vào cánh tay.
"Rắc —"
Cố Hề Lịch thề rằng mình đã nghe thấy tiếng xương gãy. Cô đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, vì ngay bên cạnh, thầy Bạch đang kè kè quan sát, ánh mắt hưng phấn rực sáng, khóe miệng còn chảy dãi, nuốt nước bọt ừng ực. Chỉ cần cô có bất kỳ hành động gì, hắn sẽ lập tức lao đến xé xác.
Có lẽ cô… chính là bữa ăn thịnh soạn đó.
— Lúc này không nên phản kháng.
Nữ du khách kia còn muốn bỏ chạy, nhưng chân đã gãy, tiếng thét thảm thiết vang vọng cả hành lang.
Theo lý, động tĩnh lớn như vậy, bên trong lớp chắc chắn nghe thấy. Nhưng tiếng đọc bài vẫn vang đều, chẳng ai bước ra xem. Tiếng kêu cứu càng làm khung cảnh càng thêm quái dị hơn.
Giáo viên chủ nhiệm túm lấy một chân nữ du khách, nhấc nửa người cô ta lên, lôi đi sềnh sệch. Máu loang thành vệt dài trên nền gạch. Đầu nữ du khách va đập cầu thang, ngất đi rồi choàng tỉnh lại, nhìn thấy Cố Hề Lịch, liền gào khóc:
“Cứu tôi… cứu tôi…”
Giáo viên chủ nhiệm quay đầu, mắt nheo lại nhìn về phía Cố Hề Lịch.
Cố Hề Lịch lập tức đưa tay lắc lắc thẻ giáo viên trước n.g.ự.c mình. Ánh mắt chủ nhiệm cũng giống giám thị Bạch, trừng lớn cả lên.
Nhưng vì Cố Hề Lịch không phải là mục tiêu của bà ta, bà ta không để ý đến cô nữa, tiếp tục kéo nữ du khách lên lầu.
Khi lên đến tầng năm, bà ta nhốt nữ du khách vào một phòng trống.
—— [Phòng tư vấn tâm lý]
Bà ta gào to: “Ở trong đó, nghĩ lại xem mình sai ở đâu!”
Cửa bị khóa lại.
Khi nãy là Cố Hề Lịch theo sau giám thị Bạch, giờ đổi lại, hắn theo sát cô, như thể chắc chắn trên người cô sớm muộn gì cũng lộ ra kẽ hở. Thầy Bạch cũng không còn bực tức quát tháo nữa, chỉ đứng sau lưng cô và lẳng lặng chảy nước dãi.
Nữ du khách bị nhốt nằm sõng soài trong phòng, mặt tái nhợt, nhưng lồng n.g.ự.c vẫn phập phồng, chứng tỏ chưa chết.
Cố Hề Lịch đoán, không có thẻ học sinh và có thẻ học sinh là hai loại đãi ngộ khác nhau. Người không có thẻ thì coi như không phải là người của Trường Trung Học Đức Thạch Số 1, sẽ bị ăn sống tại chỗ; có thẻ thì chỉ bị coi là trốn học, tạm thời bị giam, không đến mức c.h.ế.t ngay.
Tất nhiên, trốn học chỉ là một vi phạm nhỏ.
Cố Hề Lịch là giáo viên, cô không thể bao che cho một học sinh vi phạm nội quy. Nếu cô làm vậy, cô sẽ là người vi phạm... Một đống mạng lưới quy tắc chằng chịt này khiến đầu cô như muốn nổ tung. Hơn nữa, trong trường có rất nhiều giáo viên, chẳng lẽ tất cả đều là quỷ ăn người?
Dù sao, bây giờ đứng chầu chực ngoài phòng tư vấn tâm lý cũng vô ích. Nữ khách kia đã ngất xỉu.
Cứ như vậy, Cố Hề Lịch dẫn theo thầy Bạch, đi một vòng tham quan Tòa Giảng Đường 1, và quan sát tất cả các giáo viên mà cô gặp trên đường.
Ngoài những kẻ khác thường kia, phần lớn giáo viên còn lại đều trông hoàn toàn bình thường. Xem ra không phải tất cả giáo viên trong trường đều là vong linh ăn thịt người.
“Đinh đinh đinh——”
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên.
Thầy Bạch tiếc nuối nhìn Cố Hề Lịch một cái, rồi quay người bỏ đi.
Cô lại đi theo cầu thang bên kia lên tầng năm. Nhưng phòng giam đã trống rỗng, ổ khóa trông như bị ai đó cạy ra.
Mấy người bạn đồng hành tạm thời tụ tập ở sân bóng rổ. Cố Hề Lịch tóm lược nhanh gọn toàn bộ những gì đã xảy ra trong 45 phút vừa rồi.
"A!"
Phương Lôi Lôi đột nhiên chỉ tay lên tầng thượng của Tòa Giảng Đường 1: "Kia... trên sân thượng!"
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Một thân người rơi từ trên sân thượng xuống.
"Bịch" một tiếng, nặng nề nện xuống sân.
Xung quanh, đám học sinh vẫn chạy nhảy, nô đùa, coi như chẳng thấy gì. Ngay cạnh đó, mấy cô bé còn nhảy dây cao su, miệng hát líu lo:
“Ma lan khai hoa hai mươi mốt, hai một hai, hai ba bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt, ba một hai, ba ba bảy..."
Người c.h.ế.t chính là nữ du khách vừa biến mất trong phòng tư vấn tâm lý.
Vài giây sau, t.h.i t.h.ể biến mất, chỉ còn lại một tấm thẻ học sinh nhuốm máu.
Phương Lôi Lôi thở gấp: "Tôi thấy rồi… có thứ gì đó đã đẩy cô ta xuống.”
=……=
【Nữ du khách kia cũng không rõ mình vì sao lại xuất hiện ở tầng hai, nét mặt và hành động của cô ta cho tôi cảm giác như đang nói: “Vừa rồi tôi không hề ở đây.”】
【Ý cậu là trong trường có thứ gì đó giống trận pháp dịch chuyển sao?】
【Loạn hết rồi!】
【Chẳng manh mối nào cả.】
【Với tình trạng chấn thương của cô ta, chắc chắn không thể tự leo lên tầng thượng được.】
【Mà trên tầng thượng không chỉ có cô ta… nhưng cái thứ còn lại, cũng chẳng thể coi là “người” đâu.】
【Im đi! Nổi hết cả da gà rồi!】