[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 75: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (9.1)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:52

Cố Hề Lịch còn định gặng hỏi thêm, nhưng chủ nhiệm Cung nhất quyết không hé miệng nữa. Nhìn vẻ mặt ông ta giấu giếm như thế, chắc chẳng moi thêm được thông tin gì.

Cô quay đầu lại nhìn mấy người đang tập thể dục. Thực ra, chỉ cần quan sát kỹ những người phía trước, động tác chậm lại một chút, thì cũng không đến nỗi lộ liễu là mình chẳng quen gì với bài tập này.

Dù sao cũng chỉ là thể dục phát thanh thôi, động tác cũng không quá khó.

Lúc nãy khi Cố Hề Lịch nói chuyện với giáo viên, mấy người trong nhóm đều nghe rõ — nếu làm động tác không chuẩn sẽ bị kéo ra ngoài. Ai mà biết bị lôi ra ngoài sẽ bị phạt thế nào?

May mà sau một màn thể dục hồi hộp, không có du khách nào gặp chuyện gì, xem ra tiết mục tập thể dục này không làm khó du khách.

Giải tán đội hình xong, Cố Hề Lịch nghe thấy có học sinh lướt qua lẩm bẩm: “May mà không phải thứ Hai, nếu không còn phải nghe diễn văn dưới cờ, chắc đứng đến héo luôn.”

Một số học sinh thì không rời đi, vì tiết tiếp theo là thể dục, đều tập trung ở sân bóng nên chẳng cần quay về lớp.

Trương Tĩnh nhỏ giọng: “Để tôi xem có chỗ nào tiện ẩn nấp.”

Đám du khách đã thành thói quen, cứ tan tiết là nghĩ xem tiết sau phải trốn đâu để khỏi bị phát hiện. Anh ta để ý thấy nhiều học sinh chạy lên bậc thang, vào một cánh cửa bên cạnh.

Nghe thế, Cố Hề Lịch quyết định đi theo xem. Thực ra lúc trước cô cũng từng chú ý đến cánh cửa này, nhưng không biết dẫn đến đâu, nên không vào.

Trên thực tế, vẫn còn nhiều nơi trong trường mà cô chưa khám phá. Điều này cũng cho thấy Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 thực sự rất rộng.

Nhìn đồng hồ, chuông vào học lại sắp vang lên, Cố Hề Lịch liền bảo mọi người tạm thời trốn trước. Nếu mình là học sinh, hẳn sẽ thử nhập vào đội hình của một lớp bất kỳ xem sao. Vừa rồi lúc thể dục, cô đi theo ngay sau lớp người ta, mà chẳng ai quay đầu lại để ý, càng không ai thắc mắc.

Khác với đám NPC trong công viên giải trí ai nấy đều một vẻ vô hồn, những học sinh này có biểu cảm, có cảm xúc hỉ nộ ái ố riêng. Nhưng Cố Hề Lịch biết, rốt cuộc chúng vẫn chỉ là công cụ của kịch bản.

Bây giờ cũng vậy. Những học sinh này phần lớn sẽ không quan tâm trong lớp có thêm người hay không. Nếu thành công, trong giờ học sẽ không phải trốn khắp nơi. Có thể tùy tiện tìm một lớp để ngồi học, chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Nhưng thử nghiệm này cũng cần có dũng khí. Việc họ tự phát hiện ra và sẵn sàng thử, luôn tốt hơn là cô nói ra. Cố Hề Lịch mặc dù tỏ vẻ sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác, nhưng thực ra tất cả đều là giả. Chỉ là vì vai diễn mà thôi.

Vừa vào cửa mới phát hiện, hóa ra nơi này là một căn tin nhỏ.

Rất nhiều học sinh đang chọn đồ bên trong. Khi Cố Hề Lịch bước vào, bà bán hàng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi nói: "Cậu không phải học sinh phải không?"

Cố Hề Lịch đáp tỉnh bơ: “Tôi là giáo viên mới tới.”

Bà bán hàng cười cười: "À, thảo nào chưa gặp bao giờ. Một giáo viên đẹp trai như cậu, tôi đảm bảo gặp một lần là nhớ ngay. Cứ thoải mái chọn đi!"

Trên kệ chủ yếu là đồ ăn vặt, một dãy toàn khoai tây chiên. Cố Hề Lịch vừa lấy một gói lên xem, định bỏ lại lại thì phát hiện một bàn tay trắng xanh thò ra từ phía đối diện. Nhìn là biết không phải tay người, ngay cả ngón tay cũng cứng đờ. Cô lùi lại một bước, chỉ trong nháy mắt bàn tay đã biến mất. Cố Hề Lịch xưa nay không tin mình sẽ có ảo giác.

Cố Hề Lịch đặt gói khoai tây chiên về chỗ cũ, đi một vòng quanh căng tin. Lúc này, chuông báo hiệu đã vang lên, học sinh trong căng tin tản ra.

Cô cũng không phát hiện ra điều gì nữa. Cẩn thận nhớ lại bàn tay vừa thấy, móng tay có sơn màu hồng nhạt — chắc học sinh muốn làm đẹp mà không dám dùng màu quá lộ, vì trường quy định nghiêm cấm sơn móng, nhuộm tóc.

Nhưng sơn móng tay này chắc đã sơn quá lâu, có chút loang lổ.

Sơn móng tay, ngay cả trong thế giới hậu tận thế vẫn là một việc rất thời trang. Ngành phục vụ cho cái đẹp của phụ nữ đã mở rộng từ trước đến sau thế giới hậu tận thế. Khi Cố Hề Lịch còn nhỏ, cô thường lang thang ở vùng rìa khu an toàn, thậm chí còn từng buôn lậu cả son với sơn móng tay.

“Cố ca!”

Đỗ Nhược gọi từ ngoài cửa.

Bà bán hàng  tò mò thò cổ ra, hỏi Cố Hề Lịch: "Đây cũng là giáo viên mới à?"

"Là một học sinh," Cố Hề Lịch trừng mắt nhìn Đỗ Nhược, nghiêm khắc nói: "Trong trường phải gọi là thầy."

Đỗ Nhược gượng: “… Thầy, đi chưa?”

Cố Hề Lịch gật đầu, cùng hắn ra ngoài. Ba người còn lại đang chờ trên bậc thang. Cô vừa bước lên, bỗng có cảm giác khác lạ, quay đầu nhìn về phía cửa tiệm, đồng tử lập tức co rút lại.

Có một nữ sinh rất xinh đẹp đứng ở đó, khí chất thanh tú, tóc buộc đuôi ngựa, mặc váy caro đỏ, lặng lẽ dõi theo bọn họ.

Một cô gái trong sáng đến mức ánh mắt cũng trong veo như vậy, nếu bảo cô đóng vai, cô cũng chưa chắc đã làm được.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.