[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 79: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (10.2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:52
Cố Hề Lịch đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi – thói quen thường thấy ở những người đeo kính lâu năm, cũng là để giữ chặt nhân vật của mình không sơ hở.
Cố Hề Lịch đứng dậy: "Tôi nghĩ, phụ nữ thì không nên vào ký túc xá nam."
Đào Niệm Chân thoáng bối rối: “Vậy em với chị Lôi Lôi… hai người bọn em ở chung một chỗ sao?”
Thực ra Đào Niệm Chân không hề muốn đi cùng Phương Lôi Lôi. So với ba người đàn ông, Phương Lôi Lôi rõ ràng không thể bảo vệ cô ta khi gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Phương Lôi Lôi cũng là một tân binh, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Đỗ Nhược lên tiếng: "Hay là tôi ở lại với họ?"
Phương Lôi Lôi lập tức gạt đi: “Không cần!”
"Cậu chăm sóc họ thế nào?"
Cố Hề Lịch nhíu mày hỏi tiếp: "Hai cô ấy vào ký túc xá nữ, cậu có vào được không?"
Đỗ Nhược cứng họng, chỉ có thể ném một ánh mắt xin lỗi cho Đào Niệm Chân, nhưng lại quăng hụt. Đào Niệm Chân không để ý đến hắn, mà chăm chú nhìn Cố Thiện An.
Cố Hề Lịch gật đầu:
“Vậy hai người cứ vào ký túc nữ thăm dò một chút, chú ý an toàn.”
Phương Lôi Lôi đồng ý ngay, Đào Niệm Chân cũng gật đầu theo.
Mấy người không vội tách ra, Cố Hề Lịch quanh quẩn ở cửa ký túc xá nam sinh hai vòng. Bà quản lý ký túc không còn đan len nữa, từ khi bọn họ quay đầu bỏ đi, ánh mắt bà ta vẫn dán chặt vào bóng lưng họ. Giờ Cố Hề Lịch quay lại, bà ta lại nhìn chằm chằm vào cô.
"Các cậu không về ký túc xá sao?"
Câu hỏi này, Cố Hề Lịch coi như không nghe thấy.
Bà quản lý ký túc xá: "Cậu học sinh, cậu đang tìm gì vậy?"
“Bác ơi, bác nhầm rồi. Tôi là giáo viên, không phải học sinh. Tôi đến đây để kiểm tra ký túc xá nam," – Cố Hề Lịchra hiệu cho bà ta xem thẻ giáo viên của mình, chỉ vào bức tường cạnh cửa: "Tôi thấy ở đây ban đầu có dán một thứ gì đó, trên tường vẫn còn dấu vết..."
Khuôn mặt bà quản lý lập tức sa sầm. Những nếp nhăn hằn sâu càng khiến vẻ mặt bà trở nên dữ tợn.
“À, tìm thấy rồi!” – Cố Hề Lịch kêu lên.
Cô phát hiện trong bụi cỏ có một tờ giấy bị xé rách. Trương Tĩnh bước lên giúp một tay, hai người cùng mở ra, đó là Nội quy quản lý ký túc xá nam sinh.
[Một, thời gian mở cửa ký túc xá là: 12:30 — 13:30, 17:30 — 18:30, 21:00 — 06:15. Ngoài giờ quy định, ra vào ký túc cần có giấy xác nhận của giáo viên chủ nhiệm, nếu không sẽ không được mở cửa.
Hai, trong giờ học, trừ trường hợp đặc biệt, học sinh không được ở lại ký túc xá, nếu phát hiện sẽ xử lý theo nội quy nhà trường.
Ba, nữ sinh không được phép vào ký túc xá nam, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị kỷ luật.]
...
Cố Hề Lịch nghiêm khắc phê bình: “Rõ ràng nội quy ghi nữ sinh không được vào ký túc xá nam. Bác vừa rồi tại sao không ngăn hai người họ lại?”
Bà quản lý ký túc xá: "..."
Quá đáng thật, chẳng ai phạm lỗi thì tôi biết lấy gì để ăn đây?
"Thái độ làm việc của bác như vậy không được," Cố Hề Lịch lắc đầu đầy bất lực: “Có keo không, tôi dán lại cho?”
Bà quản lý ký túc xá nghiến răng thốt ra hai chữ: "... Không có."
Cố Hề Lịch: “Keo khô cũng được!”
Bà quản lý ký túc xá: "..." Tôi cảm ơn cậu nhá!
“Rẹt!” – Bà ta lạnh lùng kéo phăng rèm cửa, đơn phương ngắt kết nối với Cố Hề Lịch.
Bốn người: "..."
Vừa rồi mắt bà ta còn đỏ ngầu, chắc chắn là tức đến cực điểm, họ dám lấy đầu ra bảo đảm rằng mình không nhìn nhầm.
Cố Hề Lịch lại đang suy nghĩ, ai là người đã xé tờ "Quy định quản lý ký túc xá nam" này ra. Nhìn thái độ bà quản lý, tuy bà ta lợi dụng kẽ hở này để cố tình dẫn dụ người khác phạm quy, nhưng tờ giấy này chắc chắn không phải do bà ta xé. Nếu bà ta có thể làm như vậy, thì bà ta đã không còn bị quy tắc ràng buộc mà không thể trực tiếp ra tay.
Vậy người làm chuyện này có thể là một du khách không?
Cố Hề Lịch là nữ, nhưng cô không phải học sinh, mà là giáo viên. Dù có vong linh nhận ra thân phận thật của cô, thì cô vẫn có thể vào ký túc nam một cách đường hoàng, chẳng chút kiêng dè. Thân phận “giáo viên” quả thực quá tuyệt vời, hầu hết quy tắc dành cho học sinh đều không ràng buộc được cô.
Ba người kia đã lên cầu thang, bóng dáng khuất hẳn. Chỉ còn Đào Niệm Chân vẫn ngẩn ngơ dõi theo.
Phương Lôi Lôi hỏi: "Em có đi không?"
“…Đi.” – Đào Niệm Chân đáp nhỏ.
Phương Lôi Lôi nhìn cô ấy nhiều lần, cuối cùng không nhịn được nói: "Em nghĩ Đỗ Nhược thật lòng đối xử tốt với em sao? Em gái nhỏ, đây là lĩnh vực vong linh. Dựa vào núi, núi đổ; dựa vào người, người chạy. Mất đi cá tính độc lập, đánh mất lòng tin với bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t ở đây. Chị nhắc em một câu, miệng đàn ông là quỷ lừa người, nhớ mà tỉnh táo!”
Tình yêu, chỉ là thứ hại người. Phương Lôi Lôi biết lời này chẳng những không được cảm kích, còn dễ khiến người ta oán giận, nhưng cô vẫn buột miệng thốt ra. Vừa dứt lời đã thấy hối hận — lo việc bao đồng làm gì chứ!