[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 82: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (11.2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:52
Có gì đâu?
Cố Hề Lịch ngồi đối diện, tầm mắt bao quát toàn thân hắn, chẳng thấy gì cả.
Trương Tĩnh xoa xoa cánh tay: “Nghe cậu nói mà tôi nổi da gà… Ơ, cái gì đây?”
Tưởng Trương Tĩnh phát hiện ra gì, hai người đều không để ý khi anh ta ngồi xuống nhìn gầm giường. Khi động tác ngồi chuyển sang nằm sấp, Cố Hề Lịch lập tức cảm thấy không ổn.
Trương Tĩnh đạp ngã cái ghế bên cạnh, cơ thể vẫn đang cố lách vào gầm giường.
Đỗ Nhược kéo chân anh ta: "Đệt, anh bị sao vậy?"
Cố Hề Lịch kéo chân còn lại của anh ta. Kéo hai cái, cô phát hiện gân xanh trên tay Trương Tĩnh nổi lên. Cô nhận ra không thể cứ thế mà kéo anh ta ra, hành động này có thể sẽ đẩy anh ta đi c.h.ế.t nhanh hơn.
Cô quyết đoán, lấy cái chổi bên cạnh chọc loạn xạ vào gầm giường. Đỗ Nhược cảm giác lực kéo từ Trương Tĩnh rõ ràng yếu đi.
Cố Hề Lịch thừa cơ hội cũng chui vào gầm giường. Thân hình cô vốn mảnh khảnh hơn đàn ông, nên dễ lọt. Ngược lại, lưng Trương Tĩnh bị kẹt chặt, gần như không nhúc nhích được.
Ngay lúc đó, một gương mặt quỷ hiện trên sàn, Cố Hề Lịch nhanh như chớp dùng cán chổi đ.â.m mạnh, tiếng thét chói tai suýt nữa làm thủng màng nhĩ. Đầu óc cô ù đi, trong nháy mắt cô đã hiểu ra tiếng hét mà họ nghe thấy bên ngoài ký túc xá nam đến từ đâu.
Tiếng hét này hoàn toàn không phải do du khách phát ra.
Gầm giường quá tối, tối một cách bất thường. Cố Hề Lịch lấy Bảo Kính ra, ánh sáng lờ mờ soi rõ. Hóa ra có một sợi dây thừng thắt ở cổ Trương Tĩnh. Đầu kia của sợi dây thừng bị một đôi tay thò từ trong tường ra nắm chặt. Thảo nào anh ta không nói được, lưỡi đã thè ra rất dài rồi, đương nhiên không thể phát ra âm thanh gì.
Khuôn mặt nổi lên trên mặt đất tiếp tục quấy nhiễu Cố Hề Lịch, cô vội dùng Bảo Kính chiếu vào đôi tay đó. Ánh sáng từ Bảo Kính khiến chúng phồng rộp, thét gào chói tai.
Cố Hề Lịch: “Nhanh, kéo ra!”
Đỗ Nhược lập tức kéo, Cố Hề Lịch cũng phụ giúp, cuối cùng Trương Tĩnh được lôi ra.
Cố Hề Lịch không dám để ánh sáng của Bảo Kính chiếu lung tung nữa, chủ yếu là vì nếu tiếng hét đó vang lên một lần nữa, cô sẽ bị điếc mất. Mặc cho suýt bị mặt quỷ cắn, cô liều mạng bò ra khỏi gầm giường.
Đỗ Nhược hoảng loạn: “Cố ca, tai anh chảy m.á.u rồi."
Nhưng Cố Hề Lịch không phản ứng. Lúc này hắn mới nhận ra — có lẽ Cố ca không nghe thấy, dù sao thì... tai đã bị thương.
Đúng vậy, Cố Hề Lịch đã mất thính giác trong một thời gian ngắn. Nhưng rất nhanh đã dần hồi phục.
Cô bước đến kiểm tra Trương Tĩnh, còn đá sợi dây thừng trên mặt đất ra xa một chút.
Tình trạng khá thảm.
Trương Tĩnh vẫn còn trợn mắt trắng dã. Nhìn mức độ tổn thương ở cổ họng, chắc chắn anh ta không thể nói chuyện trong một thời gian ngắn.
May mắn là vẫn còn sống.
Nếu phản ứng của Cố Hề Lịch chậm hơn một chút, có lẽ anh ta đã bị siết cổ, mất mạng rồi.
Hai người khiêng Trương Tĩnh ra ngoài hành lang, ngồi xuống nghỉ lấy sức.
Cố Hề Lịch nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cậu đi tìm một cái đèn pin."
Lời này chắc chắn không phải nói với Trương Tĩnh. Trương Tĩnh còn chưa thở đều.
Đỗ Nhược không hỏi gì cả, rất nhanh đã mang thứ Cố Hề Lịch cần đến.
Khi hắn quay lại, Cố Hề Lịch đã kéo rèm cửa trong phòng. Không biết có phải rèm quá dày hay căn phòng này vốn đã bất thường, bây giờ trong phòng chỉ le lói chút sáng từ khe cửa, tối đen như mực.
Cố Hề Lịch khẽ niệm: "Hiện hình!"
Ngoài bản thân cô, chỉ có những người xem livestream mới có thể nghe thấy lời này. Dù sao thì, Đỗ Nhược bên cạnh chẳng nghe thấy gì.
Chỉ thấy đèn pin chiếu lên xà nhà, bóng một sợi dây thừng màu đen hiện ra, tiếp theo là một cái bóng đen treo lơ lửng trên sợi dây đó. Địa điểm treo cổ nằm ngay trên chiếc ghế Đỗ Nhược vừa ngồi. Vì vậy, lúc nãy Đỗ Nhược có cảm giác gáy bị chạm vào, có lẽ không phải là ảo giác.
Mặt hắn trắng bệch, toàn thân nổi da gà. Lúc hắn ngồi, chân của kẻ treo cổ lẽ ra không thể chạm vào. Nhưng nếu cử động một chút, hoặc gió bên ngoài thổi vào...
Không thể nghĩ, không dám nghĩ, đừng nghĩ nữa.
Mặt Đỗ Nhược không còn một giọt máu.
Cố Hề Lịch đóng cửa phòng lại, ba người ngồi ở hành lang dưỡng sức.
...
Đỗ Nhược hỏi: “Cố ca, đèn pin chiếu ra bóng ma là nguyên lý gì vậy?"
Đỗ Nhược phải nói to hơn một chút để đảm bảo Cố Hề Lịch có thể nghe thấy.
Nguyên lý của ngôn linh đấy!
Cố Hề Lịch nhàn nhạt: "Năng lực thiên phú của tôi mách bảo, trong tình huống đó, có thể thử dùng đèn pin. Kết quả thì có rồi, còn làm sao phân tích ra kết quả này, tôi cũng không biết."
Vẻ mặt Đỗ Nhược ngưỡng mộ: "Tôi hỏi bừa thôi... Ôi, trí tuệ nhân loại thật đáng quý biết bao."
Tiếc là trí tuệ của hắn không đủ dùng.
Cố Hề Lịch nhìn đồng hồ: “Đi thôi, sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá rồi.”
Đỗ Nhược đỡ Trương Tĩnh đứng dậy.
Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, Cố Hề Lịch bỗng dừng lại: “Hai người chờ một lát.”
Đỗ Nhược: “Cố ca, sao vậy?”
Cố Hề Lịch: "Tôi phải dán lại cái này."
Đỗ Nhược nhìn thấy Cố Hề Lịch chỉ vào tờ giấy rách ghi “Quy định quản lý ký túc xá nam” trên mặt đất, lấy trong túi ra… một thỏi keo dán, khéo léo mở nắp, ngắm nghía bức tường trống nhẵn nhụi, dường như đang nghĩ nên dán tờ giấy này ở đâu thì đẹp và dễ thấy hơn.
Đỗ Nhược há hốc mồm.
Keo từ đâu ra vậy trời?! Hắn hoàn toàn không để ý! Hơn nữa, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện rợn người như vậy mà anh ta vẫn nhớ tới cái vụ… dán nội quy?!
Cố ca, anh đúng là có độc rồi!
Trời đất ơi!
Hắn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng mặt “bà quản lý ký túc xá”…
=……=
【Đỗ Nhược chắc có c.h.ế.t cũng không ngờ, anh Cố và em gái Cố… thật ra là cùng một người.】
【Trình độ đa nhân cách này, tôi cho điểm tuyệt đối!】
【Nhìn thanh năng lượng tăng vùn vụt, tôi tò mò không biết trong đầu Đỗ Nhược đã tưởng tượng ra những gì~】
...
【Hú hồn, chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.】
【Tôi phải tắt tiếng, không thể chịu nổi tiếng hét kia.】
【Lo lắng quá, Đỗ Nhược không thể giúp Trương Tĩnh ké vận của anh Cố sao?】
【Mượn vận cũng có hạn chế, không phải muốn lúc nào cũng được. Giúp được người khác thật đấy, nhưng trong tình cảnh này thì muộn rồi.】
【Quá đáng sợ!】
【Không dám xem nữa, huhu!】
【Cố ca: Đừng hỏi nguyên lý hiện hình, năng lượng đều do các cậu cung cấp.】
【Hahaha】
...
【Tôi mới bị hù c.h.ế.t khiếp, nhưng nhìn thao tác “dán nội quy” của Cố ca, tôi lại cười không ngậm được mồm, hahaha!】