[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 88: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (14.2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:52
“Làm sao biết được điều anh nói là đúng?”
Người chất vấn là du khách hành động một mình. Cố Hề Lịch kín đáo liếc bóng của hắn—lúc này đã bình thường. Thần thái hắn cũng khác hẳn lúc chạm mặt ở căng tin, không còn thần kinh dở dở.
Cố Hề Lịch vẫn lặng lẽ quan sát bóng của tất cả mọi người, phòng ngừa “Quỷ Bóng” sau khi rời khỏi cái bóng của người này, sẽ tìm kiếm mục tiêu mới.
Đỗ Nhược cất lời: "Thiên phú của Cố ca là ‘Trí tuệ’, đây là một năng lực thiên phú có khả năng phân tích rất mạnh. Các người dám chắc suy đoán của mình chính xác hơn anh ấy sao?”
Đổng Húc Phi lập tức tỏ thái độ: "Dù sao thì tôi cũng tin Cố ca."
Các du khách khác không còn nghi ngờ gì nữa. Trong số mười một người còn sống, có sáu người tin tưởng Cố Hề Lịch, những kẻ còn lại cũng chẳng tiện nói gì. Những người thông minh đều nhớ lại lời mà Cố Hề Lịch vừa nói. Thời gian của hầu hết mọi người ở Trường Trung Học Đức Thạch đều được đặt lại, họ vô thức lặp lại hành động của ngày mười bốn tháng năm. Nhưng nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ không rơi vào vòng lặp thời gian, và họ đang có ý thức săn lùng du khách.
Họ chính là những quỷ quái trong lĩnh vực vong linh này.
Theo tin tức tổng hợp, những vong linh đã xác định gồm có: bác bảo vệ, bà quản lý ký túc xá nam, hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo vụ (giám thị), giáo viên chủ nhiệm lớp 12-2, học sinh lớp 11 Triệu Thụy, một nữ sinh xinh đẹp không rõ danh tính, Quỷ Bóng, và “Quỷ Lùn” trên sân thượng từng đẩy nữ du khách ngã xuống.
Sau khi trao đổi thêm, danh sách còn phải bổ sung bốn giáo viên khác, tất cả đều dạy lớp 12-2. Họ thường xuyên tuần tra trong giờ học, có du khách từng bị hại bởi bọn họ.
Giữa các du khách không có nhiều thứ để trao đổi. Thông tin đổi bằng mạng sống thì chẳng ai lại biếu không cho người khác. Nhân cách của Cố Hề Lịch rất ngay thẳng, nhưng lại đủ lý trí để phân rõ nội – ngoại, tuyệt không phải loại “gặp ai cũng phát lòng từ bi”.
Cố Hề Lịch nói tiếp: "Theo thời khóa biểu, trường sẽ tắt đèn lúc 9 giờ 30."
Bây giờ đã là 9 giờ 20.
Cho dù muốn tìm manh mối, thì cũng phải đợi đến sáng mai. Sau một ngày dài kiệt sức, ai nấy đều cần nghỉ ngơi. Các du khách tản ra, nhóm Cố Hề Lịch lên tầng ba thư viện, nơi có dãy bàn dài rộng rãi, có thể nằm ngủ.
Khi đối chiếu danh sách giáo viên, họ phát hiện bốn vong linh kia đều dạy lớp 12-2.
Đỗ Nhược nhận xét: “Lớp 12-2 có vấn đề.”
Danh sách học sinh lớp 12-2 cũng nằm trong tay Cố Hề Lịch. Sau khi tắt đèn, cả trường chìm trong bóng tối, cô phải bật đèn pin soi. Tiếc là trong danh sách không ghi học sinh ở nội trú hay ngoại trú, hoàn toàn không thể dùng phương pháp loại trừ để tìm ra “người ước nguyện”.
Một khi tắt đèn, cả ngôi trường như chìm vào giấc ngủ, tĩnh lặng đến nỗi ngay cả tòa nhà cũng như say ngủ.
Ban đêm hơi lạnh. Cố Hề Lịch đóng tất cả các cửa sổ ở hai bên.
Chiếc bàn bằng thép, vừa nằm xuống Đào Niệm Chân đã rùng mình. Cố Hề Lịch cởi áo khoác đưa cho hai cô gái: "Các cô nằm sát nhau, cùng đắp tạm. Áo này có thể điều chỉnh nhiệt độ, ban đêm sẽ không bị lạnh."
Phương Lôi Lôi ôm áo trong lòng, cảm giác nơi tim dâng lên một luồng ấm áp.
Đào Niệm Chân thì thầm kinh ngạc: "“Thật sự ấm! Y như ôm túi chườm nóng vậy.”
Thậm chí nằm trên bàn thép lạnh ngắt mà vẫn không cảm thấy lạnh chút nào, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài cũng ấm dần.
Cố Hề Lịch đi bàn bạc với Đỗ Nhược về chuyện trực đêm. Trương Tĩnh bị thương thì không cần trực đêm, đã uống thuốc và ngủ trước.
Phương Lôi Lôi vốn nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, vì cô ta thường mất ngủ do lo âu. Sau khi đăng ký tham gia "Kế hoạch", cô ta chưa bao giờ có một giấc ngủ trọn vẹn. Nhưng không biết vì áo khoác mang đến ấm áp, hay tiếng nói chuyện khe khẽ ở góc tường quá đỗi an lòng, cô ta vừa nhắm mắt liền rơi vào mộng đẹp.
Ý thức mơ hồ lóe lên một niềm tin: Đêm nay chắc chắn sẽ ngon giấc.
Vài phút sau, những người còn thức chỉ còn lại Đỗ Nhược và Cố Hề Lịch. Đỗ Nhược phát hiện ba người kia đều đã ngủ thiếp đi. Trương Tĩnh thậm chí còn ngáy, không nhịn được thốt: "Lứa tân binh này đúng là... gan lớn thật."
Thực ra có chút ghen tị. Khi hắn còn là tân binh, chưa từng gặp lão làng đáng tin cậy như Cố Thiện An, hắn đã phải chịu không ít khổ sở mới sống sót. Nhớ lại những chuyện ghê tởm đã gặp trong lĩnh vực đó, giờ vẫn còn vẫn rùng mình.
Đỗ Nhược hỏi:
“Những thứ nguy hiểm nhất vẫn còn ở phía sau, Cố ca, cần tôi giúp anh mượn vận trước không?”
Đỗ Nhược có thể tự mượn vận, cũng có thể mượn vận giúp người khác.
Cố Hề Lịch ngạc nhiên: “Có thể mượn trước, để dành lúc cần mới dùng à?”
Đỗ Nhược: “Đúng vậy, đợi đến khi gặp sự cố thì đã muộn rồi.”
Giống như khi Trương Tĩnh gặp tai nạn, lúc đó mà mượn vận thì đã không kịp rồi. "Ké vận" là chuyện trong một khoảnh khắc. Còn "mượn vận" thật sự thì quy trình khá phức tạp.
Cố Hề Lịch: "Cậu kể tôi nghe đi."
Đỗ Nhược nói: Tôi có thể mượn vận từ người khác, từ chính bản thân mình, hoặc từ trời. Nhưng mượn của người khác thì phải trả, mà trả rồi mới biết đau lòng đến thế nào. Khi không tìm được ai để mượn, tôi buộc phải lấy từ chính mình – nghĩa là lấy vận may của tương lai để tiêu dùng trước. Thế nhưng vận may của mỗi người đều có giới hạn. Tôi lại không biết số phận sau này của mình sẽ ra sao. Mượn nhiều quá, trong lòng cứ thấp thỏm, sợ rằng chỉ một khắc sau mình sẽ đột ngột c.h.ế.t đi."
Nhưng không mượn thì cũng chẳng còn đường sống. Mượn thì đồng nghĩa đẩy hiểm họa sang tương lai, còn không mượn thì cái c.h.ế.t sẽ ập đến ngay lúc này.
Gặp phải tình huống này, Đỗ Nhược không thể không mượn.