[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 91: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (15.2)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:53

Một tiếng thét muộn màng vang lên, Đào Niệm Chân ngây ngốc nhìn người đàn ông vừa rơi xuống, toàn thân bê bết máu, một cánh tay còn vắt ngang trên giày cô ta.

Trời ơi! Hắn suýt nữa đập thẳng lên người cô ta! Giờ thì nằm ngay sát ngay chân, khoảng cách chỉ trong gang tấc. Thân thể rơi phịch xuống ngay trước chân cô, xương cốt vặn vẹo đến biến dạng, m.á.u thịt tràn ra, loang lổ như một vũng bùn m.á.u khủng khiếp…

Quá đáng sợ! Toàn thân cô ta run rẩy.

Dù sao thì, nhìn thấy một người ngã chết từ xa và tận mắt nhìn thấy một người ngã chết ngay trước mặt mà không có sự chuẩn bị tâm lý nào là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.

Cố Hề Lịch lấy tay che mắt cô ta, nhẹ nhàng xoay mặt cô ta về phía mình, vỗ lưng an ủi: "Đừng sợ, không sao rồi."

Theo từng cái vỗ nhịp nhàng, cơ thể căng cứng của Đào Niệm Chân dần mềm xuống, phát ra tiếng nức nở khẽ khàng, rồi không kìm nổi mà òa khóc nức nở trong lòng cô.

Cố Hề Lịch dùng khăn tay che mắt Đào Niệm Chân, hơi do dự có nên giúp lau nước mắt không, cuối cùng vẫn không làm, mà giao cho Phương Lôi Lôi, nhẹ giọng nói: “Cô ấy bị dọa sợ rồi, khóc được thì cũng tốt. Sắp đến giờ vào lớp rồi, mọi người tìm chỗ trốn đi, tôi lên sân thượng xem sao."

Trước khi lên cầu thang, cô còn quay đầu lại nhìn mấy người kia một cái.

Thực ra, rời khỏi vòng tay Cố Hề Lịch, Đào Niệm Chân lập tức ngừng khóc. Dù cả người đã sắp sụp đổ, cô ta vẫn biết rõ: Cố ca sẽ bao dung cô ta, còn những đồng đội khác thì chưa chắc. Nếu biểu hiện quá vô dụng, trong đội sẽ không có giá trị tồn tại.

Phương Lôi Lôi cũng vỗ vai cô ta: “Vừa rồi quả thật rất kinh hãi.”

Đào Niệm Chân và Cố Thiện An là hai người đứng gần chỗ nạn nhân ngã xuống nhất. Người c.h.ế.t vốn là một du khách đi lẻ, dù sao cũng là người quen biết, lại c.h.ế.t một cách thảm khốc như vậy, khiến ai nấy đều rùng mình khiếp sợ. Lúc đó, không ai kịp nhận ra hắn rơi xuống từ trên cao. Nếu không nhờ Cố Thiện An phản ứng nhanh, thì hai người không c.h.ế.t cũng bị thương nặng.

Đỗ Nhược an ủi: “Tôi có dự cảm, tối nay chúng ta chắc chắn sẽ thoát khỏi trường. Mọi người yên tâm đi.”

Đào Niệm Chân lau khô nước mắt, nhưng cả người vẫn như mất hồn, ngây dại.

Phương Lôi Lôi đỡ cô ta.

Mấy phút sau, Đào Niệm Chân đột nhiên thì thào: "Chị Lôi Lôi, em hối hận khi tham gia 《Kế Hoạch》rồi..."

Hốc mắt Phương Lôi Lôi lập tức đỏ lên. Thực ra, nếu có thể lựa chọn, cô cũng không muốn tham gia. Nhưng cô vốn chẳng có quyền chọn, càng không được phép hối hận.

Chỉ là… nơi này còn đáng sợ hơn cả viễn cảnh tồi tệ nhất mà cô từng nghĩ tới.

… Lĩnh vực Vong linh thật quá kinh khủng!

Đỗ Nhược: "“Cố ca chắc chắn sẽ đưa hai người ra ngoài. Cho dù không mang tôi và anh ấy, thì ít nhất cũng phải đưa hai người đi.”

Phương Lôi Lôi cau mày: "Cậu có ý gì?"

Đỗ Nhược vội giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý đó. Cố ca vốn không phải kẻ bỉ ổi. Hai người đều là nữ, còn Cố ca thì có một cô em gái. Cách anh ấy quan tâm các cô, hẳn hai người cũng đã cảm nhận rõ — đó là tình cảm chuyển dời, coi các cô như em gái mà chăm sóc. Nói ra thì, gương mặt Tiểu Đào, nhất là mũi và miệng, lại rất giống cô em gái Lịch Lịch của anh ấy.”

Thì ra là vậy.

Phương Lôi Lôi vốn cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của Cố Thiện An, nhưng lại chẳng thấy chút ái muội nào, chỉ là một sự tốt bụng vô cớ.

Quả thật, nhìn thế nào thì Cố Thiện An cũng không giống loại “nam thần ấm áp”.

Thảo nào...

Thảo nào cô ta không cảm thấy khó chịu hay cảnh giác khi Cố Thiện An đến gần. Bình thường cô vốn rất ghét đàn ông, nhưng ai lại ghét một người đối xử với mình như em gái chứ?

...

Đây đã là du khách thứ hai rơi từ sân thượng Tòa Giảng Đường 1 mà chết.

Khi lên sân thượng, Cố Hề Lịch vốn không ôm hy vọng tìm được manh mối, càng biết khó có khả năng chạm mặt hung thủ, bởi cô đã nán lại dưới lầu khá lâu. Nhưng cô vẫn phải lên, bởi kẻ sát nhân đầu lòi đuôi này này mang lại cho cô dự cảm chẳng lành – không loại trừ khả năng đó chính là Lãnh chúa Vong linh.

Sân thượng lát xi măng lạnh lẽo. Trên nền còn hằn rõ những vệt m.á.u bị kéo lê, ở một góc vương vãi mấy tàn thuốc lá.

"Ngươi là ai?"

Cố Hề Lịch nheo mắt, nhìn quanh bốn phía. Giọng nói non nớt như trẻ con vang ngay bên tai, vậy mà chẳng thấy bóng người.

"Ngươi là ai?"

Lại vang lên lần nữa, lần này âm thanh càng trong trẻo.

Cố Hề Lịch lấy ra con cáo gốm đỏ đang dần nóng lên, đặt trước mắt. Cô nghi ngờ tiếng nói phát ra từ chính món đồ này, liền đưa tay chọc vào mắt nó. Đêm qua, đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, hôm nay lại mở hé một khe nhỏ.

Vừa nhìn Bảo Kính, Cố Hề Lịch đã biết đó là gì. Nhưng con cáo sứ này quá đỗi bình thường. Cô không tìm được nguồn gốc của nó, đương nhiên cũng không biết dùng thứ này như thế nào.

Trong tình huống này, cô sao có thể tùy tiện trả lời nó?

“Ái da~”

Âm thanh mềm mại vang lên. Cố Hề Lịch tiếp tục chọc.

"Ngứa quá!"

Dùng sức mạnh đến vậy mà không đau, chỉ thấy ngứa thôi sao? Cố Hề Lịch dừng tay, trong lòng đoán con cáo gốm này chỉ là một môi giới – giống như tượng thần trong miếu. Nếu thần thật sự tồn tại, bạn có đập vỡ tượng, thần cũng chẳng biến mất.

Hiện tại cũng vậy, dù có đập nát con cáo này, bên kia nhiều lắm cũng chỉ thấy hơi tê rần, nhưng như vậy, cô sẽ mất đi mối liên hệ với thứ đứng sau con cáo.

Lối lên sân thượng có một cánh cửa. Cố Hề Lịch đẩy cửa, đi xuống lầu. Khi xuống đến tầng một, trong đầu cô vẫn vương lại hình ảnh cánh cửa ấy, luôn có cảm giác ở đó có điều gì không ổn.

Ánh sáng chỉ chiếu từ ngoài vào, thế thì… bóng của cánh cửa, sao lại ngược?

Có thứ gì đó ẩn nấp trong cái bóng của cánh cửa!

...

【Kiểm định xong, khi Cố ca ăn bánh bao chính là Cố ca chân thật nhất, không hề che giấu, không chấp nhận phản bác.】

【Tôi biết cái này, trước tận thế có câu “Bánh bao chữa bách bệnh”, không có gì mà một cái bánh bao không giải quyết được. Nếu thật sự không giải quyết được, thì ăn hai cái!】

【Nói bậy, Cố ca của tôi không vì bánh bao mà sa ngã đâu!】

【Xin nhấn mạnh, “bao” này (bánh bao) không phải “bao” kia (túi xách)…】

...

【Cố ca thật sự đã nắm chuẩn tinh túy giữa việc làm bạn trai và làm anh trai rồi. Tôi thấy anh ấy ôm Đào Niệm Chân mà chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào, chỉ thấy ấm áp thôi.】

【Tôi thích thiết lập nhân vật này.】

...

【Nghe giọng phát ra từ con cáo, chắc là một bé gái nhỉ?】

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.