Vợ Kế Niên Đại 70: Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Chương 135: Cha
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:21
Nhưng dáng vẻ của ông khác biệt quá lớn so với Ôn Vệ Quốc trong ký ức của cô. Ôn Vệ Quốc lúc trước thân hình cao ráo, rắn rỏi, tướng mạo đường đường, khí chất nổi bật. Nhưng người trước mặt, ngũ quan tuy rất giống nhưng thân hình lại gầy gò, tóc mai đã hoa râm, trông cũng không cao lớn, cả người giống như một ông lão đã trải qua nhiều năm tháng gian khổ.
Tần Trí Viễn thấy vợ ngây người, liền cười nói: “Em nhìn kỹ xem, hôm nay rốt cuộc là vị khách nào đến nhà chúng ta?”
Ôn Như Ý khẽ mở miệng, thăm dò gọi một tiếng: “Cha?”
Ôn Vệ Quốc đã mong chờ cuộc gặp gỡ này từ lâu, từ lúc Tần Trí Viễn liên lạc với ông. Mặc dù lần trước đã nhận được ảnh cưới của hai người, nhưng dù sao cũng chỉ là ảnh đen trắng. Bây giờ, mặt đối mặt nhìn thấy đứa con gái đã nhiều năm không gặp, trong lòng ông vẫn rất kinh ngạc.
Năm ông xuống nông thôn, Ôn Như Ý mới mười một tuổi. Đứa trẻ trông như vầng trăng khuyết nhỏ ngày nào giờ đã lớn thành một cô gái cao ráo, xinh đẹp. Sự thay đổi nhiều đến mức nếu gặp ở nơi khác, chắc chắn ông sẽ không nhận ra.
Đôi mắt hơi đục của ông tỏa sáng, nhìn Ôn Như Ý, đáp một tiếng: “Là cha đây.”
Ôn Như Ý nghe vậy hơi nghẹn lời, không ngờ thật sự là Ôn Vệ Quốc. Cả người ông đã thay đổi rất nhiều, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, tinh thần cũng không còn như trước. Nếu gặp ở ngoài đường, cô chắc chắn sẽ không nhận ra.
“Cha, thật sự là cha sao?” Cô bước tới trước, quan sát ông. “Cha đến đây bằng cách nào?”
Ôn Vệ Quốc gật đầu: “Là Trí Viễn đã liên lạc với cha.”
Ôn Như Ý lập tức nhìn Tần Trí Viễn, trách móc: “Anh đón cha đến từ lúc nào vậy? Sao em không hề biết gì hết?”
Từ sau lần gọi điện về nhà báo tin cô mang thai, Tần Trí Viễn đã bắt đầu liên hệ với nông trường bên kia. Ban đầu, Ôn Vệ Quốc không muốn có quá nhiều liên quan đến họ, vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của con gái. Nhưng sau đó biết cô mang thai và cũng rất lo lắng cho ông, ông mới động lòng.
Tần Trí Viễn ban đầu cũng lo sẽ không thuyết phục được ông, cũng không chắc đơn vị có phê duyệt đơn xin của mình không, nên đã không nói với cô. Anh chỉ cười một tiếng: “Chính là lần trước khi em nhắc với anh, anh đã liên lạc với cha. Không nói cho em biết là vì muốn cho em một bất ngờ thôi.”
Ôn Như Ý quả thực rất bất ngờ. Nhiều ngày như vậy, anh đã lặng lẽ làm một chuyện lớn như thế mà cô không hề hay biết. Xem ra câu nói “mang thai ba năm ngốc nghếch” là có thật.
Ôn Vệ Quốc cũng cười nói: “Lúc đó đơn xin của cha không chắc có được phê duyệt không, nên cậu ấy không nói với con, sợ con thất vọng.”
Tần Trí Viễn cong khóe môi cười: “Mau vào nhà đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Ba người đi vào nhà. Trên bàn trong phòng khách đã bày sẵn mấy món ăn, có thịt xào, có hải sản, còn có món gà luộc mà nguyên chủ thích nhất. Kỹ thuật dùng d.a.o rất xuất sắc, cách bày biện cũng rất ngay ngắn, trông đầy đủ sắc, hương, vị.
Ôn Như Ý thắc mắc nhìn những món ăn này, hỏi Tần Trí Viễn: “Những món này đều là do anh làm sao? Sao hôm nay anh lại lợi hại như vậy?”
Tần Trí Viễn đưa tay gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Em thấy anh có tay nghề nấu nướng đó sao?”
Ôn Như Ý nhìn Ôn Vệ Quốc: “Cha, là cha làm sao?”
Ôn Vệ Quốc cười cười: “Không phải cha, là mẹ con làm đấy.”
Ông nói xong rồi gọi vọng vào trong phòng: “Tú Hoa, em vẫn chưa dọn xong à? Ra ăn cơm thôi.”
Lúc này Ôn Như Ý mới nhận ra trong phòng phụ có động tĩnh. Không lâu sau, Triệu Tú Hoa từ trong phòng đi ra. Bà nhìn con gái cười nói: “Sao vậy, không nhận ra mẹ nữa à?”
Ôn Như Ý xoa xoa mắt. Sau khi xác nhận không nhìn nhầm, cô lập tức chạy tới ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại đi cùng với cha đến đây?”
Cô vừa nói, mắt cũng đỏ theo. Thời này gọi điện không tiện. Lần trước sau khi báo tin có thai, mẹ cũng không gọi điện, ngay cả thư cũng không có, làm cô tủi thân một thời gian. Không ngờ hôm nay lại có thể thấy cả hai người cùng đến.