Vợ Kế Niên Đại 70: Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Chương 52: Gia Đình
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:19
Triệu Tú Hoa vừa nghe cha anh là liệt sĩ, mẹ anh lại làm ở Ủy ban Cách mạng thì vô cùng hài lòng. Nhưng bà lại chợt nhớ ra một vấn đề: “Đồng chí Tần, điều kiện của cháu tốt như vậy, sao trước đây không nghĩ đến chuyện kết hôn? Nguyên nhân chính là gì vậy?”
Tần Trí Viễn thẳng thắn trả lời: “Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt ạ. Lúc còn trẻ, cháu thấy mình còn chưa lo xong cho bản thân, không thể vội vàng kết hôn. Sau này đi làm thì công việc bận rộn, cháu cũng cảm thấy kết hôn không có gì thú vị, chẳng bằng ở một mình tự do tự tại. Hơn nữa, cháu công tác ngoài đảo, điều kiện không bằng ở thành phố, cũng không muốn làm khổ người khác, nên cứ lần lữa cho đến bây giờ.”
Châu Mỹ Thanh nghe vậy cười hỏi: “Thế bây giờ cậu lại thấy kết hôn là tốt rồi à?”
Tần Trí Viễn liếc nhìn Ôn Như Ý, khóe môi cong lên: “Đó là vì em đã gặp được người thú vị.”
Ôn Như Ý bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, khẽ lườm một cái, chân dưới bàn cũng khẽ huých nhẹ vào anh.
Dù có thể chỉ là vô tình, nhưng bị cô chạm như vậy, cơ thể người đàn ông khẽ run lên, đôi đũa vừa gắp miếng sườn cũng tuột xuống bát.
Ôn Minh Khang cảm thấy mấy câu hỏi này đều vô ích, vội chen vào: “Có những lúc duyên phận đến rồi, tự nhiên sẽ muốn kết hôn thôi.”
Tần Trí Viễn nhanh chóng hưởng ứng: “Vẫn là anh cả hiểu em nhất.”
Ôn Minh Khang liền hỏi ngay vào vấn đề quan trọng nhất: “Vậy hôm nay cậu đến đây, mẹ cậu có biết không? Bà ấy có biết về thành phần gia đình chúng tôi không?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trên bàn ăn đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Trí Viễn. Ai cũng biết thành phần nhà họ Ôn không tốt, họ không chắc liệu gia đình họ Tần có chê bai điều này không. Nếu có, thì dù buổi xem mắt có tốt đẹp đến đâu cũng thành công cốc.
Tần Trí Viễn hiểu rõ nỗi lo của họ, anh nghiêm túc nói: “Mẹ em đương nhiên là biết ạ. Thật không giấu gì mọi người, một nửa số đồ em mang đến hôm nay là do bà ấy chuẩn bị. Bà ấy biết em đến đây, vốn còn định đi cùng, nhưng em thấy như vậy đột ngột quá, không đúng quy trình, nên mới không để bà ấy đi.”
Nói xong, anh ngừng lại một chút, nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Hôm nay cháu đến cũng là muốn hỏi ý bác, xem khi nào thì hai bên gia đình chúng ta có thể gặp mặt được. Cháu đã xin đơn vị cho về lần hai rồi, có lẽ sắp tới cháu phải quay lại đảo.”
Mọi người nghe vậy thì nỗi lo trong lòng cũng tan biến. Nghe đến chuyện hai gia đình gặp mặt, nghĩa là sắp dạm ngõ, Ôn Minh Khang vẫn nghĩ nên thận trọng một chút. Dù sao em gái một khi đã lấy chồng là phải theo ra đảo, muốn gặp lại cũng khó. Vì vậy, cuộc gặp mặt giữa hai bên có thể lùi lại vài ngày.
Nhưng Triệu Tú Hoa lại nói ngay: “Bác thấy ngày mai và ngày kia đều đẹp cả. Bác thấy có người chọn hai ngày này để cưới đấy, chúng ta cứ hẹn một trong hai ngày đó đi.”
Châu Mỹ Thanh cũng thấy hợp lý, chuyện hôn sự nên quyết định nhanh chóng, để lâu lại sinh thêm rắc rối.
Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý: “Vậy thì ngày kia nhé?”
Ôn Như Ý đương nhiên không có ý kiến gì. Dù sao cô không kết hôn thì sẽ phải đi nông thôn. Cứ như vậy, mọi người đã thống nhất ý kiến, Ôn Minh Khang đành ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ. Sau khi ăn xong, trời cũng đã tối. Nghĩ đến việc Tần Trí Viễn cả ngày hôm nay chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, nhà họ Ôn cũng không giữ anh lại lâu, chỉ để Ôn Như Ý tiễn anh ra cổng.
Tần Trí Viễn rất muốn nắm tay bạn gái, nhưng tối nay có quá nhiều người hóng chuyện. Khi họ ra khỏi khu tập thể, phía sau vẫn còn mấy đứa trẻ đi theo, cuối cùng anh đành tiếc nuối từ bỏ ý định.
Nhưng anh nghĩ lại, sắp tới anh sẽ đến dạm ngõ, vài ngày nữa là họ kết hôn, lúc đó nắm tay cũng chưa muộn!
Vì vậy, việc đầu tiên cần làm là quay về báo cáo kết hôn với đơn vị ngay lập tức!
Nghĩ vậy, chút tiếc nuối trong lòng anh cũng tan biến. Sau khi tạm biệt người yêu, anh không vội về nhà. Vì điện thoại ở nhà vẫn chưa sửa xong, anh đi thẳng đến văn phòng Ủy ban Cách mạng để mượn điện thoại gọi đi.