Vợ Kế Niên Đại 70: Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Chương 86: Làm Quen
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:20
Sau một hồi trò chuyện, Ôn Như Ý mới biết người đàn ông đối diện là Hạ Chí Cương, phó xưởng trưởng xưởng đồ hộp Phúc Nhân ở thành phố Thanh, cũng là điểm đến của chuyến tàu này. Còn người phụ nữ kia là vợ anh, Cao Xuân Thúy.
Cô cười nói: “Anh chị ơi, nếu hai người vẫn thấy ngại thì cứ đưa cho chúng tôi túi đồ hộp lúc nãy là được rồi ạ.”
Hạ Chí Cương làm sao mà không đồng ý được, anh lập tức lấy hết số đồ hộp mang theo ra: “Số này đều cho hai người. Nếu không phải hai người cứu kịp thời, con nhà chúng tôi sợ là...”
Anh chưa nói hết câu, nhưng Ôn Như Ý đương nhiên hiểu ý. “Thằng bé còn nhỏ, hay ăn linh tinh, sau này anh chị chú ý hơn một chút là được ạ.”
Vừa nãy, vợ chồng Hạ Chí Cương đã sợ đến c.h.ế.t khiếp. Nghe cô nói vậy, họ chỉ biết gật đầu lia lịa, hứa sau này nhất định sẽ chú ý hơn. Đến giờ cơm tối, họ lại mời hai người dùng bữa, coi như một lời cảm ơn chân thành.
Sau bữa tối, trời nhanh chóng tối sầm. Ban đêm trên tàu yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, rất dễ ngủ. Ôn Như Ý ngủ một mạch cho đến khi tàu đến ga.
Xuống tàu, Hạ Chí Cương có xe của xưởng đến đón. Anh vốn định đưa hai người đến huyện Lâm, nhưng Tần Trí Viễn đã từ chối. Cuối cùng, anh để lại số điện thoại của xưởng cho hai người, nói: “Sau này nếu có dịp đến thành phố Thanh chơi, nhất định phải tìm chúng tôi đấy.”
Ôn Như Ý vốn không định nhận, dù sao sau này có lẽ họ cũng không có dịp gặp lại. Nhưng nghĩ đến xưởng đồ hộp của anh, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một vài ý nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Lúc này là khoảng bốn giờ sáng. Hai người ở lại ga tàu cho đến khi trời sáng hẳn, sau đó bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến cảng huyện Lâm. Ba giờ sau, họ đã đến nơi. Chuyến tàu ở đây không phải đợi lâu, họ lên chuyến lúc 11 giờ. Hơn 3 tiếng sau, cuối cùng họ cũng đã đến cảng.
Chuyến đi kéo dài gần 4 tiếng đồng hồ này đối với Ôn Như Ý không mấy dễ chịu, bởi vì cô đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng: bản thân cô không say sóng, nhưng nguyên chủ thì có. Tần Trí Viễn cũng không nghĩ đến chuyện này nên không mang theo thuốc say sóng. May mà tốc độ tàu thuyền thời này không nhanh, nếu không lúc xuống tàu, cô sợ mình đi còn không nổi.
Nhưng khó chịu thì vẫn có. Lúc này cô hơi hoa mắt, người cũng mềm nhũn. Lúc xuống tàu, cô phải cần Tần Trí Viễn dìu đi.
Trong khi đó, một nhóm người đang đợi ở cảng để đón họ đã không còn kiên nhẫn được nữa, đặc biệt là Hồ Minh Đông và nhân viên thông tin của Tần Trí Viễn, Từ Thiệu Phong. Họ rất muốn xem thử, cô gái yểu điệu có thể “bắt cóc” Tần Trí Viễn đi kết hôn rốt cuộc có bản lĩnh gì. Kết quả, thuyền vừa cập bến, họ đã thấy Tần Trí Viễn lưng đeo ba lô, tay xách túi và vali, tay còn lại thì đang dìu một nữ đồng chí xuống thuyền, miệng còn cười cười nói gì đó.
Phải biết rằng, Tần Trí Viễn bình thường rất nghiêm khắc, đặc biệt là khi huấn luyện, mặt lúc nào cũng căng như dây đàn, chỉ cần một chút sai sót là bắt làm lại ngay, đối với nữ đồng chí cũng không ngoại lệ, chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Điều này, Từ Thiệu Phong đã có kinh nghiệm sâu sắc. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt thường ngày lạnh như gió Siberia của sếp lại cười tươi như hoa, anh ngây người một lúc: “Đó là phó đoàn Tần sao?”
Hồ Minh Đông nhìn anh ta: “Đương nhiên là anh ấy rồi, mau lên giúp một tay đi.”
Mấy người lập tức tiến lại gần. Hồ Minh Đông cười nói: “Phó đoàn Tần, cuối cùng anh cũng về rồi. Anh em đều mong anh về lắm đấy.”
Tần Trí Viễn nhìn đám người phía sau họ, phải năm sáu người, đều là người trong đoàn. “Sao các cậu đến đông thế?”
Hồ Minh Đông ho vài tiếng, đỡ lấy đồ đạc trên tay anh: “À, hôm nay có mấy anh em được nghỉ, họ ra ngoài mua đồ, tiện thể đến đón anh luôn.”
Tần Trí Viễn “ừm” một tiếng, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, giới thiệu với họ: “Đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.”