Vợ Tôi Là Tin Tặc - Chương 123
Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:37
Khi xe của Jared đến, anh rời mắt khỏi khuôn mặt của Harvey.
Biểu cảm của anh vẫn thờ ơ khi anh mở cửa xe, bước vào và rời khỏi hiện trường.
Harvey vẫn còn ở đó, che mặt trong khi cười.
“Mình nghĩ rằng ít nhất mình có thể khiêu khích anh ta và khiến anh ta nói điều gì đó khó chịu. Nhưng chắc chắn, Jared Johnston là người sẽ không bao giờ cho phép mình bị thao túng.”
Ngày hôm sau, Nicole dậy sớm để làm việc buổi sáng.
Sau khi chạy bộ buổi sáng, cô mang theo một số vũ khí và đến ngọn núi phía sau để luyện tập như thường lệ.
Tuy nhiên, đã có người ngồi ở đó tại nơi cô thường lui tới. Đó là Harvey.
Chống đầu lên khuỷu tay, anh đang ngủ trước một cuốn sách mở.
Nicole không làm Harvey giật mình. Thay vào đó, cô quay đi và rời đi mà không suy nghĩ gì thêm.
Khi cô rời đi, đôi mắt nhắm nghiền của Harvey đột nhiên mở ra. Anh nhìn vào lưng Nicole, và ánh sáng trong mắt anh lóe lên.
“Một buổi sáng tồi tệ khác đối với mình.” Harvey nghĩ và mỉm cười nhẹ nhàng.
Sau khi cất đồ đạc vào ký túc xá, Nicole đi thẳng đến lớp học của mình. Cô đang nghĩ đến việc thay đổi nơi luyện tập.
Các ngón tay cô gõ nhẹ vào bàn trong khi cô đang nghĩ đến việc thay đổi nơi luyện tập.
Nicole nhẹ nhàng chống đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt vô hồn.
Gary, người đang ngồi sau cô, cau mày khi thấy cô lãng phí thời gian mặc dù môn Toán Cuộc thi Olympic đang đến gần.
Khi nhìn vào bài tập trước mặt, anh cảm thấy hơi bực bội trong lòng.
Nicole vẫn thản nhiên mặc dù chỉ còn hai tuần nữa. Điều đó không thể chấp nhận được với anh. Mặc dù anh đã tự thuyết phục mình giúp cô thắng cược, nhưng anh không khỏi cảm thấy thất vọng trước thái độ của cô.
Jack để ý thấy ánh mắt của Gary. Anh dõi theo ánh mắt của Gary và thấy Gary lại đang nhìn Nicole.
Anh cau mày “Có vẻ như dạo này cậu ấy chú ý đến Nicole quá nhiều.”
Nhưng kể từ lần trước Gary đã dạy anh một bài học, anh không dám tò mò vào suy nghĩ của Gary.
Jack xoa mũi và quyết định để họ yên.
Khi ngừng nghĩ về điều đó, anh nằm trên bàn, muốn ngủ một giấc.
- Gary, đánh thức tôi khi giáo viên đến. - Jack nói.
Họ luôn để mắt đến nhau. Nhưng gần đây Gary tập trung vào việc học, nên Jack không có việc gì làm trong một thời gian. Không ngờ, Gary không phản ứng như thường lệ.
Anh nhìn Nicole, người đang ngồi chơi xơi nước, rồi quay lại nhìn Jack.
- Không được ngủ trưa. Đứng dậy học bài đi! - Gary gầm gừ.
Jack ngơ ngác nhìn anh ta. Anh không ngờ Gary lại nói thế.
Nhưng Gary không có vẻ gì là đùa, nên anh thận trọng hỏi.
- Gary, cậu nghiêm túc đấy à?
Ngay khi Gary trừng mắt nhìn anh, Jack nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lấy một cuốn sách ra và bắt đầu đọc.
“Gary dạo này tính tình hơi lạ.”
Jack liếc nhìn Gary và thấy Gary vẫn đắm chìm vào việc giải toán.
Jack chọc Wayne và hỏi.
- Cậu không thấy Gary dạo này hành động kỳ lạ sao?
Wayne đang chơi game thì bị Jack làm cho bất ngờ. Anh cất máy chơi game đi và nói.
- Cậu cũng để ý à?
Khi thấy Jack gật đầu, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc khi nói.
- Thật ra, tôi đã nghi ngờ Gary từ lâu rồi rằng cậu ấy đang trong thời kỳ mãn kinh!
Anh nghĩ “Nếu không, không có cách nào giải thích được tâm trạng thất thường của cậu ấy trong thời gian này.”
- Phụt. - Bradley ngồi ở hàng ghế đầu không nhịn được cười.
Nicole cũng liếc nhìn Wayne với ánh mắt khó hiểu.
Wayne quên mất điều mình muốn nói, nhìn chằm chằm về phía trước. Suy cho cùng, hiếm khi thấy Nicole không có thái độ thù địch với anh trong ánh mắt.
Ngược lại, Jack nhìn Wayne đang ngơ ngác với vẻ bối rối. Ngay khi Jack định nói gì đó, tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên từ cánh cửa.
Chủ nhân của đôi giày cao gót hoặc là đang tức giận hoặc là cô ta rất nặng.
Một số học sinh có thể nói rằng đó chắc chắn không phải là cô Emerson.
Quả nhiên, một người phụ nữ trung niên mặc đồ đen như một nữ tu xuất hiện ngay sau khi cánh cửa Lớp B bị đẩy mạnh ra.
Cô ta có vóc dáng trung bình, đeo một cặp kính gọng đen, trông rất nghiêm nghị. Đằng sau người phụ nữ là Jessy, trông rất ngoan ngoãn.
Sau khi liếc nhìn quanh lớp học, người phụ nữ hỏi bằng giọng lạnh lùng.
- Nicole là ai trong lớp này?
Ngay khi mọi người nghe thấy cô ta, ánh mắt của họ tập trung vào Nicole. Nhiều người trong số họ tràn ngập niềm vui không vì lý do nào khác ngoài việc người phụ nữ đó là trưởng khoa trường trung học của họ - Cô Thompson, một mụ phù thủy già!
“Không một học sinh nào mà cô ta đến vì sẽ được tha. Nicole đã rất kiêu ngạo vì không ai trong trường có thể làm gì cô ta. Ai đó nên dạy cho cô ta một bài học!” Mọi người nghĩ vậy.
Cô Thompson nhìn theo ánh mắt của họ và thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào cô với hai tay khoanh lại.
Không có dấu hiệu hoảng loạn nào trong mắt cô ấy.
Cô Thompson nhìn cô ấy một cách lạnh lùng một lúc và nói.
- Em là Nicole à?
Nicole nhìn cô Thompson và im lặng. Cô Thompson coi sự im lặng của Nicole là "có". Cô ta cười khẩy Nicole.
- Tôi nghe nói em đã từ chối xin lỗi sau khi đánh Jessy lớp A, và em đã phớt lờ thầy Kennedy đến làm trung gian hòa giải giữa hai người. Có chuyện đó xảy ra sao?
“Đúng như dự đoán. Những người này sẽ không để mình có một ngày học yên bình ở lớp đâu.” Nicole nghĩ với vẻ mặt vô cảm.
Mặt khác, Lulu đáp trả.
- Jessy là người đến khiêu khích Nicole trước, nên Nicole chỉ dạy cho cô ta một bài học. Hôm qua, thầy Kennedy đã đổ lỗi bừa bãi cho Nicole, yêu cầu cậu ấy xin lỗi. Vì Nicole không làm gì sai, tất nhiên cậu ấy sẽ không xin lỗi Jessy!
Cô Thompson lạnh lùng nhìn Lulu và đột nhiên hét lên.
- Im lặng! Em không có quyền nói ở đây! Nicole, hành vi của em là hỗn láo, và em cố tình tấn công Jessy. Tôi nghĩ rằng cần phải báo cáo hành vi của em với nhà trường để em phải chịu một hình phạt nặng, nếu không em sẽ tiếp tục hỗn láo và trở thành tai họa cho xã hội!
