Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 15: Cố Phong Biết Làm Cối Đá
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:12
Khi hai người đang nói chuyện thì nghe thấy có tiếng người gọi từ bên ngoài sân, Du Kiều chạy ra mở cửa nhìn, thấy một người đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi đang vác một chiếc thùng gỗ lớn, Du Kiều vội vàng mời người đó vào.
Người đàn ông vừa bước vào sân vừa cười vui vẻ nói: “Cô chính là tức phụ mà người ta nói của Cố Phong đó phải không?”
Cố Phong cũng đã đặt công cụ trong tay xuống và bước đến đón: “Vương thúc, sao thúc lại tự mình mang đến vậy, cháu vốn định mai đi chợ phiên về sẽ ghé chỗ thúc xem đã làm xong chưa. Giao Giao lại đây, đây là Vương thúc, thợ mộc giỏi nhất thôn mình.”
Du Kiều cười gọi một tiếng Vương thúc: “A Phong, chàng lấy cho Vương thúc cái ghế, ta đi rót nước.”
Thợ mộc họ Vương vội vàng ngăn lại: “Tức phụ của Cố Phong đừng bận rộn nữa, ta đi ngay đây. Con trai ta đang hái hạt dẻ ở trên kia, ta đi giúp nó vác một gánh. Xem cái bồn tắm này làm có được không, Cố Phong nói muốn lớn hơn một chút, ta nghĩ lớn thế này chắc cũng đủ rồi, lớn hơn nữa thì đổ nước lại khó đấy.”
Cố Phong nhìn chiếc bồn tắm mới rất hài lòng: “Đủ rồi Vương thúc, thế này đã rất tốt rồi, còn làm phiền thúc mang đến nữa.”
Tiễn Vương thợ mộc đi rồi Cố Phong mới giải thích cho Du Kiều: “Bồn tắm trong nhà trước đây vào mùa đông ta cũng dùng rồi, sợ nàng dùng không thoải mái, nên nghĩ phải làm cho nàng một cái mới. Lần trước xuống núi ta có nhờ Vương thúc làm một cái, không ngờ lại làm xong nhanh vậy.” Cố Phong nói xong cười ngây ngô còn gãi gãi đầu.
Du Kiều nhìn dáng vẻ ngây ngô của Cố Phong, khẽ cười tiến đến ôm chàng một cái: “Đa tạ, chàng thật có lòng.”
Cố Phong liền ôm chặt Du Kiều không cho nàng lùi ra: “Giao Giao, nàng không cần nói lời cảm tạ với ta, ta nguyện ý làm bất cứ việc gì vì nàng.”
Du Kiều rất hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, có thể sống tốt đã là may mắn lớn, đâu còn nhiều yêu cầu đến vậy. Điều này giống như việc ăn uống, trước hết phải có điều kiện để ăn no, ăn no rồi còn có dư dả mới có thể đòi hỏi ăn gì. Cố Phong chu đáo nghĩ cho nàng như vậy, sao nàng có thể không cảm động?
Du Kiều kiễng chân hôn nhẹ lên cằm chàng một cái, rồi vỗ vỗ lưng chàng nói: “Được rồi, ta đi rửa bồn tắm trước đã.”
Cố Phong cứng đờ người buông Du Kiều ra, ngây ngốc sờ sờ cái cằm vừa được hôn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: môi Giao Giao mềm quá.
Du Kiều thấy dáng vẻ ngây ngốc của chàng lại phì cười: “A Phong, tỉnh hồn lại đi, đừng để lát nữa làm cối đá lại đập trúng tay đấy.”
Cố Phong đỏ mặt một chút, sau đó lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục làm cối đá, chàng cũng rất muốn hôn Giao Giao một cái, không biết Giao Giao có cho hôn không.
Cố Phong mất ba giờ đồng hồ để làm ra một cái cối đá nhỏ, Du Kiều dùng lòng bàn tay ước chừng, đoán chừng đường kính ngoài khoảng bốn mươi phân, tâm cối khoảng ba mươi phân. Chỉ một cái cối đá như vậy mà Du Kiều nhấc lên cũng thấy hơi nặng, nàng còn tưởng cối đá nhỏ thì đường kính ngoài nhiều nhất cũng chỉ bằng một gang tay thôi chứ!
Cố Phong rửa sạch cối đá nhỏ rồi phơi trên bệ đá: “Giao Giao, nàng mang những thứ cần nghiền bột ra đây, ta đập vỡ chúng ra một chút trước, đợi cối đá khô là có thể nghiền bột rồi.”
“Được!” Du Kiều để lại một ít quế và hồi, số còn lại mang ra ngoài, hạt tiêu vốn là hạt nhỏ nên có thể nghiền trực tiếp.
Cố Phong dùng búa sắt đập vỡ quế và hồi trên bệ đá thành hạt nhỏ rồi hỏi Du Kiều: “Giao Giao, những thứ này có cần rửa không?”
Du Kiều nãy giờ vẫn đứng cạnh xem chàng đập, bệ đá vốn sạch sẽ, búa sắt chàng cũng lau sạch rồi mới đập, trong hoàn cảnh này cũng không cần phải quá cầu kỳ.
“Không cần, nhìn cũng khá sạch sẽ rồi, đừng làm phiền nữa, hai thứ này đều là hương liệu, cứ cho thẳng vào cùng nhau là được.”
Cố Phong đáp lời rồi tìm một cái hũ nhỏ để tạm đựng.
Du Kiều còn nghĩ đến việc làm bột tép, đến lúc đó có thể còn phải làm thêm vài loại gia vị khác, vậy thì phải có dụng cụ đựng gia vị, mai đi chợ phiên phải tìm mua mới được.
Mặt trời cũng sắp lặn, hai người thu dọn đồ đạc đã phơi trong sân, Du Kiều liền đi làm bữa tối. Cố Phong thấy hạt dẻ cũng đã phơi khô kha khá, phần vỏ gai bên ngoài đa số đã nứt ra, chàng liền ngồi trong sân xử lý hạt dẻ. Từ khi mẫu thân chàng qua đời, chàng chưa từng hái hạt dẻ, trong nhà chỉ có một mình chàng, ăn gì cũng được, miễn sao no bụng là xong. Giờ thì khác rồi, chàng đã có tức phụ, trong nhà cần có thêm nhiều món ăn khác nhau.
Đến bữa tối thì hạt dẻ đã bóc được một nửa, Cố Phong rửa tay rồi ngồi vào bàn: “Giao Giao, số hạt dẻ này có đủ không? Có cần để hôm khác ta lại hái thêm ít nữa không?”
“Đây cũng là lương thực, nếu có thì đương nhiên là cần rồi. Chỉ là hai hôm nay ta nghe thấy người lên núi nhiều hơn mấy hôm trước, sẽ không bị hái hết chứ?” Cổng sân nhà họ không quay ra đường lớn, ra khỏi cổng còn phải đi về phía trái mười mấy bước mới đến đường núi. Người dân làng núi nói chuyện đều lớn tiếng, bước đi cũng động tĩnh lớn, Du Kiều hôm nay ngồi trong sân không ngừng nghe thấy có người đi qua.
Cố Phong cười cười: “Trong núi có nhiều cây hạt dẻ lắm, người trong thôn mỗi năm vào mùa này đều lên núi hái. Nhưng khu vực gần đây thì chắc là đã bị hái gần hết rồi. Đi sâu vào trong một chút vẫn còn. Đa số dân làng nhiều nhất chỉ đi thêm một canh giờ nữa thôi, đi sâu hơn nữa thì có nguy hiểm, người bình thường không dám vào.”
Du Kiều nhớ rằng đến chỗ bẫy kia phải đi bộ vào khoảng năm canh giờ, tức là hơn hai canh giờ. Lúc đó chàng cũng nói hơi nguy hiểm, nhưng nơi chàng có thể đưa nàng đi chắc cũng không đến mức quá nguy hiểm chứ.
Cố Phong dường như biết nàng đang nghĩ gì: “Lần trước đưa nàng đến chỗ bẫy kia thật ra cũng có nguy hiểm, nhưng bảo vệ một mình nàng thì ta vẫn có thể bảo vệ được. Bên đó thỉnh thoảng sẽ có sói đơn, gấu mù, heo rừng thì càng nhiều.”
“Ồ, vậy nếu phải đi xa đến thế để hái hạt dẻ thì không cần thiết rồi, đường gần thì tiện thể hái ít về cũng được. Chuyện này sau này hãy nói vậy, lần tới nếu chàng không đi săn quá xa thì ta có thể đi cùng không? Nếu là chỗ quá xa thì ta sẽ không đi để tránh làm vướng chân chàng.” Du Kiều thật ra còn muốn đi dạo trong núi này nhiều hơn, vạn nhất có thể tìm thấy thứ gì hữu ích. Nàng vẫn nhận biết được không ít sản vật rừng có thể ăn được, hồi nhỏ nghỉ hè nàng đều theo ngoại cngoại công bà.
Cố Phong cũng cười đáp: “Được, vậy có lẽ phải đợi thêm vài ngày nữa. Mấy ngày tới còn phải trồng lúa mì mùa đông, đất núi nếu mua nhanh thì còn phải xây hàng rào nữa.”
Du Kiều cũng không vội, trong nhà nhiều việc như vậy, còn rất nhiều quần áo cần may.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, sao giăng đầy trời. Sau bữa tối, trong sân cũng có chút ánh sáng mờ nhạt. Cố Phong kéo ra một sọt ngô đã phơi khô tám phần rồi bắt đầu tách hạt ngô.
Du Kiều thấy vậy cũng bê ghế ngồi xuống cạnh Cố Phong, nàng trước tiên xem Cố Phong làm thế nào, nàng cũng muốn giúp.
Trên tay Cố Phong cầm một tấm tre đã được mài nhẵn, phần cầm tay thì nhẵn nhụi và dày hơn một chút, đầu còn lại thì mỏng hơn và có cạnh sắc, tấm tre trông chừng rộng hai ba phân. Dùng tấm tre từ một đầu bắp ngô đẩy xuống dọc theo đáy hạt ngô, hạt ngô liền dễ dàng rơi ra. Trong ký ức của Du Kiều, hạt ngô được tách ra bằng tay, xem ra trí tuệ của người xưa không thể xem thường.
Du Kiều nhìn một lúc rồi mở miệng hỏi: “A Phong, loại tấm tre này còn nữa không? Ta cũng muốn cùng làm.”
Cố Phong ném lõi ngô vào cái sọt rỗng, nắm lấy một tay Du Kiều nhấc lên nắn nhẹ rồi buông ra: “Không cần, Giao Giao nếu không buồn ngủ thì cùng ta trò chuyện được không? Chỗ ngô này ta làm xong trong hai đêm thôi, tấm tre này rất sắc bén, vạn nhất nàng bị thương tay ta sẽ đau lòng.”
Du Kiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng mà thật sự cảm động: “Thế nhưng ta muốn cùng chàng san sẻ, nếu không có bất trắc, hai chúng ta sẽ cùng nhau sống cả đời. Không thể việc gì cũng để chàng làm, hãy để ta làm những việc trong khả năng của mình, như vậy ta sẽ cảm thấy mình cũng đóng góp cho gia đình này, ta sẽ có cảm giác thuộc về.”
Cố Phong nghe xong trong lòng ấm áp không thôi, Giao Giao nói muốn cùng chàng sống cả đời. Chàng hiểu ý nghĩa trong lời nói đó, cũng không muốn làm phật lòng nàng.
Du Kiều vui vẻ nhận lấy tấm tre Cố Phong đưa cho nàng, học theo cách của chàng, việc tách hạt ngô quả thật rất tiện lợi. Cố Phong thấy nàng làm thành thạo mới yên tâm đi vào gian tạp vật lấy thêm tấm tre khác.
Hai người vừa tách hạt ngô vừa chuyện trò, Cố Phong kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện ở đây. Hầu hết người dân thôn Hà Tây đều họ Lý; thôn đi về phía đông mười dặm có thôn Vương Gia, thôn Vương Gia không mấy hộ không mang họ Vương; thôn Hà Tây thuộc về trấn Ngưu Sơn, dưới trấn Ngưu Sơn có tổng cộng năm thôn; phu nhân huyện lệnh huyện Thanh Hà và nương nương trong cung là biểu thân, nhưng huyện lệnh là một vị quan tốt, chưa từng ỷ thế h.i.ế.p người; đương kim Hoàng thượng năm nay chưa đầy ba mươi tuổi, trị quốc có phương pháp là một vị minh quân, vân vân, chàng còn kể rất nhiều truyền thuyết dân gian và giai thoại.
Trước đây cũng chưa từng ngồi xuống trò chuyện tử tế như thế này, Du Kiều phát hiện nam nhân này trông có vẻ không có học thức mà lại biết rất nhiều chuyện.
Ước chừng làm được hơn hai canh giờ, hạt ngô đã tách được một nửa.
“Được rồi Giao Giao, hôm nay làm đến đây thôi, số còn lại tối mai làm thêm một canh giờ nữa là gần xong rồi.” Cố Phong đổ hết lõi ngô vào hang núi phía sau nhà, lõi ngô có thể dùng để đốt lửa.
Du Kiều dùng bồn tắm mới, khi tắm nàng nghĩ đến lời Cố Phong nói rằng cái bồn tắm cũ trước đây chàng đã dùng rồi. Du Kiều không quá kiểu cách, ở hiện đại bồn tắm ở nhà chẳng phải cũng dùng chung đó sao. Chỉ là nghe ý trong lời Cố Phong nói, những ngày này bồn tắm đã cho nàng dùng thì chàng hẳn là chưa từng dùng bồn tắm nữa. Nam nhân này quả thật là giữ lễ nghĩa!
Du Kiều tắm xong mở cửa, Cố Phong liền đứng ở sân viện. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lập tức tới nhà bếp đổ nước tắm cho nàng. Du Kiều nghĩ, nếu tất cả những gì hắn làm đều xuất phát từ tận đáy lòng, vậy hắn thật sự là một nam nhân đáng để nàng gửi gắm cả đời.
Cố Phong về phòng thì thấy trong phòng Du Kiều vẫn còn mở chiếc đèn pin kia, liền gọi một tiếng: “Kiều Kiều, nàng vẫn chưa ngủ sao?”
Du Kiều đang đọc sách một lát trước khi ngủ, nghe thấy tiếng Cố Phong liền đáp: “Vâng, ta xem một lát sách rồi sẽ ngủ.”
“Ồ, đừng xem khuya quá hại mắt, sớm nghỉ ngơi đi, biết không?”
Du Kiều nghe tiếng dặn dò ngoài cửa, khẽ bật cười: “Được, ta biết rồi.”