Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 22

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:13

Săn được một con hươu

Khi trời vừa tối, Cố Phong trở về, người lấm lem bùn đất, vác theo một con hươu.

Du Kiều kinh ngạc hỏi, “Chàng không phải nói hươu rất khó săn sao, sao hôm nay lại may mắn đến vậy! Chàng có bị thương không?”

Cố Phong vác hươu vào kho chứa đồ, “Không bị thương, hôm nay bẫy lại không bắt được gì. Ta nghĩ nên đi sâu vào trong một chút nữa xem sao, không ngờ vừa hay thấy con hươu này chạy đến. Chắc con hươu này bị mãnh thú cắn vào chân, rồi nó trốn thoát được. Sau đó vừa hay chạy đến trước mặt ta, liền bị ta b.ắ.n trúng.”

Du Kiều nhìn dáng vẻ chàng cười nói: “Ừm, đại anh hùng, chàng có muốn tắm trước rồi hẵng ăn tối không? Nước nóng trong nồi kia đã đun sẵn rồi đó.”

“Được!” Cố Phong cũng cảm thấy cả người dính đầy bùn đất rất khó chịu, “Giao Giao, người ta bẩn quá, nàng giúp ta lấy quần áo thay có được không?”

Du Kiều vừa đi vừa đáp, “Được, chàng cứ múc sẵn nước nóng đi, ta đi lấy.”

Du Kiều đến phòng Cố Phong, chàng tìm ra một bộ quần áo từ trong ra ngoài đưa cho nàng. Khi nàng cầm đến bếp thì Cố Phong đã ngâm mình trong thùng tắm rồi.

Du Kiều đặt quần áo lên bàn ăn rồi vội vã lùi ra ngoài, phía sau dường như có một tiếng cười cực khẽ, Du Kiều cũng không chắc có thật là tiếng cười hay không, nàng ngượng ngùng vô cùng, nam nhân này đã không còn kiêng kỵ gì sao?

Cố Phong thấy dáng vẻ Du Kiều hoảng loạn rời khỏi bếp, thật sự không nhịn được mà khẽ cười một tiếng. Bản thân chàng đang ngâm mình trong thùng tắm, lại ở trong góc, nhiều nhất cũng chỉ có thể để Giao Giao thấy nửa thân trên, thì có sao chứ? Sớm muộn gì cũng phải thấy thôi!

Du Kiều ở trong phòng mình cho đến khi nghe thấy tiếng đổ nước mới đi ra, khi đến bếp thì Cố Phong lại đã chỉnh tề, dáng vẻ đường hoàng. Vừa thấy Du Kiều liền cười tủm tỉm tiến đến gần, “Giao Giao, tối nay ăn mì sợi sao? Ta thấy trên bàn có mì sợi.”

Du Kiều lườm một cái, “A Phong, chàng hư rồi! Mau đi nhóm lửa đi.”

Cố Phong nhanh chóng lén hôn một cái lên mặt nàng rồi mới đi nhóm lửa.

Nấu mì sợi rất nhanh, năm phút là mì rau xanh nấm đã ra lò.

Mùi vị của mì sợi thật sự rất ngon, ở nơi thiếu thốn nguyên liệu thế này mà có thể ăn được mì sợi như vậy, Du Kiều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cố Phong ăn hơn hai bát, Du Kiều cũng ăn hơn một bát.

“Giao Giao thật lợi hại, mì sợi cũng làm ngon như vậy, còn ngon hơn cả mì sợi ở huyện thành.”

Du Kiều thu dọn bát đũa, “Vẫn còn mì sợi đã làm sẵn, sáng mai ta sẽ nấu cho chàng. Ngày mai có phải đi huyện thành không?”

Nụ cười của Cố Phong sao cũng không thể giấu được, “Phải, Giao Giao có đi không? Dẫn nàng đi huyện thành dạo chơi.”

Du Kiều chắc chắn muốn đi, vội vàng gật đầu, “Đi, ngày mai ta sẽ đi cùng chàng!” Bây giờ đã có hộ tịch rồi, đương nhiên cũng phải đi huyện thành để mở mang tầm mắt.

“Vậy ngày mai chúng ta xuống núi sớm một chút, mượn ngưu xa nhà Xuân Sinh mà đi. Nếu Xuân Sinh có thời gian, thì gọi huynh ấy đưa hai ta đi, lúc về chúng ta sẽ mua một cỗ mã xa.”

Du Kiều lau khô tay kéo Cố Phong về phòng, “Vậy không bằng hai ta cứ đi bộ, như vậy lúc về mua mã xa cũng vừa hay.”

Cố Phong theo vào phòng tiện tay đóng cửa lại, “Không được, phải mượn ngưu xa. Nếu không cõng con hươu này đi quá lộ liễu, vạn nhất bị người khác để mắt tới thì phiền phức lắm. Con hươu này có thể bán được hàng trăm lượng bạc, như vậy mua mã xa cũng xem như bạc có xuất xứ rõ ràng.”

“Ừm, chàng nói có lý. Vậy ngày mai hỏi Xuân Sinh, chúng ta sẽ trả công cho huynh ấy.” Du Kiều nói rồi định ngồi xuống bên bàn thì bị Cố Phong ôm chặt lấy.

“Giao Giao, chờ nhà mới xây xong chúng ta ngủ chung một phòng được không?”

Du Kiều vỗ nhẹ lưng chàng, “Được, chàng buông ta ra. Học hành phải kiên trì bền bỉ, mau đi đọc sách nhận mặt chữ đi.”

Cố Phong có được câu trả lời mong muốn vui vẻ hôn nhẹ lên môi nàng, “Nàng đã đồng ý thì không được hối hận nhé, chờ nhà mới xây xong, sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm, mời thôn trưởng làm người chứng hôn, hai ta chính thức bái đường có được không?”

Du Kiều khẽ cười ngồi xuống bên bàn, “Đều được, chỉ là chờ nhà xây xong thì cũng vào mùa đông rồi. Nếu mời mọi người ăn cơm, người ta còn phải đi nửa canh giờ lên núi ăn, mọi người có bằng lòng đến không?”

Cố Phong khẳng định nói: “Sẽ đến chứ, dân làng chúng ta quan hệ đều tốt. Khi nương ta qua đời, mọi người cũng đều lên giúp đưa tiễn, lúc đó đã gần Tết rồi, trời cũng rất lạnh.”

“Ừm, vậy thì chàng cứ sắp xếp đi, ta đều nghe chàng.” Du Kiều cũng không còn vướng mắc gì nữa, thành hôn với chàng là chuyện sớm muộn, nhìn cái sự bức bối của chàng mấy ngày nay, chàng có thể nhịn đến khi nhà mới xây xong đã là người quân tử chân chính rồi. Nhu cầu bình thường của người trưởng thành, Du Kiều là người hiện đại tuy chưa từng trải qua nhưng nghe nhiều rồi, tự nhiên hiểu được sự cấp bách của chàng.

Ngày thứ hai phải đi huyện thành, Du Kiều vốn ngủ nông lại càng hưng phấn nên trời chưa sáng đã tỉnh giấc, Cố Phong cũng dậy sớm. Du Kiều tỉnh lại không lâu đã nghe tiếng Cố Phong mở cửa, nhìn điện thoại thì chưa đến năm giờ, thật đúng là người cổ đại chăm chỉ!

Du Kiều cũng không nán lại giường nữa, đứng dậy đi đến bếp. Cố Phong vừa rửa mặt xong đang định đi vào kho chứa đồ, thấy Du Kiều liền ngẩn ra, “Giao Giao nàng dậy sớm thế làm gì? Cách trời sáng còn một lúc nữa mà.”

Du Kiều cười tủm tỉm nói: “Chàng không phải cũng dậy rồi sao, ta nghĩ đến việc phải đi huyện thành nên vui quá ngủ không được. Ta đi rửa mặt trước đây.”

Cố Phong bật cười, “Đi đi, đồ ngốc, ta lại không bỏ lại nàng, gấp gáp dậy làm gì!”

Cố Phong đến kho chứa đồ mang các ống tre dùng làm lọ đựng gia vị ra đặt lên bệ đá trong sân, nếu hôm nay trời nắng đẹp thì những ống tre này sẽ được phơi khô đủ dùng. Lại mang các nút gỗ đã làm sẵn vào những ngày mưa cũng xếp lên bệ đá để phơi, các nút gỗ vốn đều được gọt từ gỗ khô, nhưng sợ còn ẩm nên vẫn phơi một ngày cho an tâm khi dùng.

Du Kiều đã đang nấu mì sợi rồi, Cố Phong mang quần áo đã thay hôm qua ra đặt xuống đất cạnh bệ đá, quần áo tối qua đã ngâm trong chậu gỗ nên hôm nay sẽ dễ giặt hơn.

Hai người ăn sáng xong, khi Du Kiều đang rửa bát thì Cố Phong đã bưng chậu gỗ đi ra suối giặt quần áo. Trời chưa sáng Du Kiều cũng không có việc gì làm, đứng trong sân ngắm bầu trời đêm. Đầy sao vẫn còn treo trên bầu trời bầu bạn cùng vầng trăng, bầu trời sao này đẹp hơn nhiều so với bầu trời đêm hiện đại.

Hai người chưa đến năm rưỡi đã xuống núi, đến nhà Xuân Sinh thì Xuân Sinh cũng đã dậy, đang quét sân. Du Kiều nghĩ, đàn ông thời cổ đại thật ra rất chăm chỉ, cũng không gia trưởng đến vậy, hoặc cũng có thể là do người dân nơi đây chất phác.

Cố Phong và Xuân Sinh nói rõ ý định, Xuân Sinh cũng rất vui vẻ, “Được, Cố huynh, tẩu tử, ta sẽ đi cùng hai người. Đây là chuyện tốt mà, con hươu này của Cố huynh chắc chắn bán được không ít bạc đâu. Nếu ta nói Cố huynh cũng đừng mua ngưu xa nữa, dù sao nhà huynh đất ít có ngưu hay không cũng không sao. Cứ mua thẳng một cỗ mã xa sau này vào thành tiện lợi mà cũng đỡ việc, nửa ngày là có thể đi đi về về một chuyến.”

Cố Phong ha ha cười một tiếng, “Cứ nói thế đã, còn phải xem con hươu này có thể bán được bao nhiêu tiền. Nếu bán được giá tốt thì đúng là có thể mua một cỗ mã xa, sau này có thể thường xuyên đưa tẩu tử của huynh đến huyện thành dạo chơi nhiều hơn.”

Đang nói chuyện thì thê tử của Xuân Sinh cũng từ trong nhà đi ra, “Cố Phong huynh, Du Kiều tẩu tử, hôm nay sao lại đến sớm thế!”

Xuân Sinh vội vàng nói với thê tử: “Thúy Nhi, Cố huynh hôm qua săn được một con hươu. Hôm nay ta phải cùng Cố huynh và tẩu tử vào thành, Cố huynh định bán hươu rồi mua một cỗ xe. Nàng có muốn cùng ta vào thành không, tẩu tử cũng đi, trên đường hai người cũng có thể nói chuyện. Con trai để nương ta trông, nàng thấy có được không?”

Ngưu Thúy Nhi cũng rất vui vẻ, ngày thường không có việc gì cũng sẽ không đi huyện thành. Vợ chồng nhanh chóng về phòng một chuyến rồi liền vội vã đánh ngưu xa cùng Cố Phong và Du Kiều đi về phía huyện thành.

Lý Xuân Sinh 25: tuổi, Ngưu Thúy Nhi 24: tuổi, hai người có một con gái năm tuổi và một con trai ba tuổi. Xuân Sinh có ba người tỷ tỷ ở trên, trong nhà có sáu mẫu đất, được xem là gia đình ít người đất nhiều trong thôn. Khi vào mùa nông bận rộn, ba người tỷ tỷ và tỷ phu đều sẽ đến giúp đỡ, nên cũng xoay sở được. Trước khi kết hôn, Xuân Sinh thường đi săn cùng Cố Phong, vì vậy cũng được xem là huynh đệ có tình cảm rất tốt với Cố Phong.

Du Kiều và Ngưu Thúy Nhi trò chuyện suốt dọc đường cũng rất hợp ý, hai người lại cùng tuổi, nên Du Kiều bảo nàng ấy cứ gọi thẳng tên.

Hai nam nhân ngồi phía trước trò chuyện, hai nữ nhân ngồi phía sau xe nói chuyện riêng.

Du Kiều hỏi Ngưu Thúy Nhi, “Con trai nàng đã ba tuổi rồi, các nàng không sinh thêm một đứa nữa sao?”

Ngưu Thúy Nhi nói đến con cái mặt mày ôn hòa, “Hai đứa nhỏ còn quá bé, sinh thêm một đứa nữa khó nuôi lắm. Ta và Xuân Sinh nghĩ qua hai năm nữa sẽ sinh thêm một đứa, đến lúc đó Nữu Nhi cũng lớn rồi, có thể giúp trông em trai em gái.”

Nghe vậy Du Kiều lại càng tò mò, muốn không sinh thì làm thế nào mà được, liền ghé sát lại hỏi nhỏ, “Vậy hai người bây giờ không muốn sinh thì tránh thai bằng cách nào?”

Ngưu Thúy Nhi mặt đỏ bừng ghé vào tai Du Kiều khẽ nói: “Chuyện đó nàng cứ hỏi Cố huynh nhà nàng, chàng ấy nhất định biết đấy.”

Du Kiều chưa từng trải qua, trước đây cũng chưa từng xem phim hay truyện nhạy cảm nên tự nhiên không hiểu những chuyện này. Nhưng chuyện này nàng cảm thấy rất quan trọng, lại khẽ nói: “Chuyện đó, ta đây cũng không tiện mà bàn chuyện này với chàng ấy.”

Ngưu Thúy Nhi không biết giải thích thế nào, chuyện phòng the giữa vợ chồng thì làm sao mà nói ra được.

Du Kiều cũng cảm thấy hỏi kỹ như vậy có chút không ổn, giống như một nữ lưu manh vậy, lại khẽ giải thích một chút, “Chuyện đó, hai ta còn chưa viên phòng, chàng ấy nói muốn chọn một ngày đẹp để chính thức bái đường thành thân.”

Nghe vậy Ngưu Thúy Nhi liền hiểu ra, người ta còn chưa trải qua nên căn bản không hiểu, lại ghé vào tai Du Kiều nói nhỏ: “Hai người còn chưa có con, dù sao cũng không cần tránh thai, chờ sau này có con rồi thì sẽ biết cách tránh thai thôi.”

Du Kiều suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Ừm, được rồi!” Chuyện này người khác có cách thì bản thân mình cũng sẽ luôn có cách thôi.

Ngưu Thúy Nhi lại khẽ nói: “Cố huynh quả thật rất yêu thương nàng, nếu không thì nàng cứ ở ngay trước mắt chàng ấy mỗi ngày như vậy, sao chàng ấy có thể nhịn được chứ.”

Du Kiều nhìn nam nhân phía trước khẽ cười, “Ừm, chàng ấy quả thật đối với ta rất tốt!” Câu nói này tuy nói nhỏ, nhưng cũng không nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy.

Cố Phong nghe thấy Du Kiều khen chàng liền quay đầu lại cười ha ha.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.