Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 55: Dệt Áo Len

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16

Cố Phong về đến nhà nhìn thấy đồ trên bàn có chút kinh ngạc, “Thê tử, Trương lão bản đã đến rồi sao?”

Du Kiều nhếch môi, “Phải đó, chàng vừa ra ngoài không lâu thì họ đến, còn mang theo một người bạn. Hắn không nói người đó tên gì, chỉ giới thiệu là Tam gia. Những sợi này là do công xưởng dệt vải của Tam gia làm đó.”

Cố Phong cầm cuộn sợi lên xem xét, thấy nó dày hơn nhiều so với sợi chỉ may quần áo thông thường, “Kinh thành thật sự có bán sợi sao! Trong hộp này lại là gì vậy?”

Du Kiều mở hộp gấm cho chàng xem, “Đây là Trương lão bản tặng, nói là biết thiếp mang thai nên mang theo làm quà. Chàng ngày nào đó đến trấn trên thì mang đi cho Vương đại phu xem một chút, tốt nhất là có thể ước tính giá, đây là nhân tình chúng ta phải ghi nhớ. Kinh thành cũng không bán loại sợi này, đây là Trương Văn Tùng nhờ công xưởng của Tam gia đặc biệt se theo yêu cầu của thiếp đó.”

Cố Phong đóng hộp gấm lại, “Được, hôm khác sẽ đi một chuyến trấn trên. Trương lão bản còn đặc biệt se sợi cho, hắn ta mưu đồ gì? Muốn phương pháp nàng dùng sợi làm thành y sao?”

“Đúng vậy, tướng công thật thông minh! Chàng phải giúp thiếp làm bốn chiếc kim tre,” Du Kiều dùng tay ước lượng một chút, “Dài chừng này là được rồi, về độ dày thì thiếp sẽ tìm một cành cây thích hợp cho chàng xem. Thiếp định dùng sợi đen này trước hết dệt cho chàng một chiếc y phục, sợi trắng thì cứ để đó chưa dùng, sau này có thể dệt y phục nhỏ cho em bé.”

Cố Phong gật đầu đáp lời, “Ngày mai ta sẽ làm kim tre cho nàng, thê tử nàng cứ dệt y phục cho mình là được rồi, ta mặc gì cũng được.”

Du Kiều lấy một cuộn sợi đen đặt lên bàn, số còn lại dùng vải bọc kỹ, “Thứ này nhất định phải đan cho chàng trước. Ta đã hứa với Trương Văn Tùng là hai mươi ngày sau sẽ cho hắn xem thành phẩm y phục. Nếu ta đan y phục cho mình mà lại đưa cho một nam nhân bên ngoài xem thì có thích hợp chăng? Sợi này cũng đủ nhiều, sau này ta sẽ đan cho mình. Thực ra, màu trắng ngà này đan cho chàng làm y phục chắc chắn cũng rất đẹp, chỉ là ta sợ Trương Văn Tùng xem thành phẩm xong lại thấy không có triển vọng, khi đó hắn không sản xuất sợi thì ta cũng không tiện bảo hắn làm riêng cho ta vài cuộn, người ta cũng không nhất định muốn làm riêng cho ta vài cuộn sợi, đúng không? Vậy nên sợi trắng ngà tạm thời không dùng, xem sau này hắn có hứng thú không đã.”

Cố Phong đối với chuyện mua bán kinh doanh này cũng chẳng hiểu rõ, dù sao thì hắn chỉ có một nguyên tắc: lời vợ nói đều đúng.

“Nương tử, hôm nay ta săn được một con thỏ, còn hái được ít nấm nữa. Giờ nấm còn chưa nhiều, đợi một thời gian nữa trời ấm hơn sẽ có nhiều hơn.”

Du Kiều nghe nói đến thỏ bỗng nhiên thèm ăn đồ nướng, “A Phong, hay là hôm nay chúng ta ăn thỏ nướng đi, đã lâu rồi ta chưa ăn đồ nướng. Chỉ nướng nửa con thôi, nửa còn lại ngày mai xào thịt thỏ thái hạt lựu với tương.”

Cố Phong thấy nàng vẻ mặt thèm thuồng liền nuông chiều nói: “Được, nàng muốn ăn thì ta sẽ nướng cho nàng.”

Du Kiều cảm giác như đã ngửi thấy mùi thơm của đồ nướng, nàng nuốt nước bọt rồi nói, “Nướng thêm hai con cá nữa, mỗi người chúng ta một con.”

Cố Phong thấy hành động nhỏ của nương tử nhà mình liền không nhịn được bật cười, “Được, còn muốn gì nữa không?”

“Hết rồi, nếu có giá nướng thì có thể nướng nhiều hơn nữa. Nhưng ăn nhiều đồ nướng không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng giải tỏa cơn thèm thì hai món này đã quá đủ rồi. A Phong, chàng thật tốt!” Du Kiều tự thấy mình thật hiểu chuyện, còn đang đắc ý.

Cố Phong bị giọng nói ngọt ngào làm nũng của nàng làm cho say mê, hắn thật sự không kiềm chế được mà ôm nàng vào lòng hôn tới tấp.

“Nương tử, mười tháng này sao mà dài đằng đẵng!” Giọng điệu này nghe sao cũng thấy tủi thân.

Du Kiều vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, người nàng cười đến run lên bần bật.

Cố Phong rũ mắt nhìn chăm chú tiểu hồ ly đang cười trộm, biết làm sao bây giờ? Vợ ta thì ta phải cưng chiều thôi!

“Thôi nào, đừng cười đến sặc sụa, ta bị trêu chọc mà nàng vui đến vậy sao?” Cố Phong khá bất đắc dĩ.

Du Kiều cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên, “Ta đâu có trêu chọc chàng, tướng công, đến giờ làm cơm tối rồi. Chàng nướng cá nướng thịt cho ta, ta đi nấu cơm, xào thêm một đĩa rau xanh với nấm được không? Ăn đồ nướng thì ta phải làm thêm một bát canh nữa, canh nấm thịt băm dưa muối vậy!”

Bữa tối có đồ nướng khiến Du Kiều ăn uống vô cùng thỏa mãn. Cố Phong kéo nàng từ trên ghế dậy, “Ăn quá no thì đừng ngồi nữa, đi lại một chút cho tiêu cơm, nếu không buổi tối ngủ sẽ khó chịu đó.”

Du Kiều ôm lấy eo Cố Phong kiễng chân lên, hôn một cái lên mặt hắn rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà bếp.

Cố Phong ở phía sau gọi một tiếng, “Đi chậm thôi, chạy gì chứ!”

Sáng sớm hôm sau, Du Kiều nghĩ đến kim đan bằng tre nên không ngủ được nữa. Sau khi rời giường, nàng vội vàng ra ngoài sân tìm mấy cành cây nhỏ với độ dày mỏng khác nhau. Tối qua nàng đã nghĩ kim đan phải làm thêm mấy bộ, độ dày mỏng khác nhau sẽ cho cảm giác đan khác nhau, còn có thể thay đổi kiểu dáng nữa. Mặc dù nàng chỉ biết hai kiểu đơn giản, nhưng chỉ cần có sợi thì luôn có thể tìm ra những kiểu dáng khác nhau.

Cố Phong cũng không phụ mong đợi, đến giữa trưa đã làm ra bốn bộ kim đan bằng tre với độ dày mỏng khác nhau, được mài giũa rất nhẵn nhụi.

Du Kiều chọn một bộ kim đan cỡ trung bình bắt đầu đan. Sau khi đan được nửa tấc, nàng lấy áo lót của Cố Phong ra so sánh thì thấy hơi nhỏ, thế là nàng cứ tháo ra đan lại cho đến chiều tối mới cảm thấy kích thước vừa vặn.

Cố Phong đọc sách một lát lại nhìn nương tử một lát, thật sự sợ nàng sẽ mệt mỏi.

Ngày thứ hai lại đan thêm một ngày, áo len đã dài một thước, Du Kiều nhìn mũi đan thấy cũng được. Cho Cố Phong mặc thử cũng vừa vặn, thế là nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm đan tiếp.

Du Kiều đan mũi trơn đơn giản nhất, cổ tay áo và cổ áo dùng kiểu hai mũi lên hai mũi xuống để có độ co giãn lớn. May mà nàng từng theo mẹ học đan áo len, áo len từ từ thành hình trên tay nàng, cảm giác này còn có thành tựu hơn là dùng vải may một bộ y phục. Đan một tuần cuối cùng cũng xong, Du Kiều vội vàng bảo Cố Phong mặc thử, kích thước vừa vặn khiến Du Kiều vui mừng đến nỗi đuôi sắp vểnh lên trời rồi.

“Thế nào? Mặc vào có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Du Kiều phấn khích hỏi.

Cố Phong cũng đặc biệt vui mừng, đây là tự tay hắn nhìn sợi chỉ từ từ biến thành y phục trong tay nương tử.

“Rất vừa vặn, mặc cũng rất thoải mái và ấm áp. Nương tử, đẹp không?”

Du Kiều đi vòng quanh Cố Phong một vòng, “Ừm, rất tốt!”

Bốn cân sợi đen chỉ dùng hết một cân rưỡi, tính ra sợi này cũng rất bền. Du Kiều dự định dùng sợi trắng đan một chiếc áo khoác cardigan cho mình, kiểu áo choàng tay cánh dơi, mặc vào chỉ cần buộc một nút ở cổ là được. Ước chừng một chiếc áo khoác kiểu áo choàng như vậy nhiều nhất cũng không quá hai cân sợi, số còn lại chắc cũng đủ để đan hai ba bộ quần áo nhỏ cho bảo bảo. Chủ yếu là Du Kiều muốn đan ra những bộ y phục thật đẹp, như vậy hai vị gia kia có lẽ sẽ vung tay một cái, "làm đi!". Vậy thì sau này sẽ có sợi len dùng rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích!

Nói làm là làm, ngày hôm sau nàng bắt đầu đan áo khoác ngoài cho mình. Cố Phong không hiểu, “Nàng không phải nói y phục của nàng không tiện để nam nhân bên ngoài nhìn sao? Sao nàng còn định đan cho đẹp để cho họ xem?”

Câu nói này sao lại có mùi chua thế nhỉ, Du Kiều bật cười, “Chiếc áo này của chàng là áo lót, bên ngoài còn phải mặc áo khoác. Chiếc áo này của ta định đan là áo khoác ngoài, cho họ xem thì có sao đâu. Ta nghĩ họ cũng không tiện cầm trên tay mà xem, ta có thể mặc vào trình diễn một chút, đúng không! Chiếc áo của chàng thì cho họ sờ thử cảm giác cũng không sao, các chàng đều là nam nhân cả, không có gì phải bận tâm.”

Cố Phong biết nàng đã quyết định rồi nên cũng chiều theo nàng, lời nương tử nói luôn có lý.

Đan xong một chiếc thì có kinh nghiệm rồi, tuy kiểu dáng y phục khác nhau, nhưng phương pháp thì tương tự mà! Chiếc thứ hai chỉ mất năm ngày là đan xong, tay áo là kiểu tay cánh dơi rộng rãi, cổ tay áo bo lại rộng hơn cổ tay áo thông thường một chút. Vì được làm theo kiểu áo choàng, nên y phục cũng rất rộng. Hai bên vạt dưới được đan thành hình vạt tròn lớn, trông rất thời trang, chỉ là không biết người ở đây có thể thưởng thức được không.

Du Kiều mặc vào rồi xoay một vòng trước mặt Cố Phong, “A Phong, có đẹp không?”

Cố Phong nhìn đến mắt đờ ra, “Nương tử, thật sự rất đẹp, nàng mặc vào đặc biệt xinh đẹp. Y phục này còn đẹp hơn đồ của các tiểu thư trong huyện nhiều, ta nghĩ Trương lão bản nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ thấy tốt.”

Du Kiều rất đắc ý, “Nương tử của chàng có phải rất lợi hại không, ha ha ha!”

“Ừm, nương tử của ta lợi hại nhất!” Cố Phong phụ họa theo.

Du Kiều tính toán một chút, đan hai chiếc áo mất mười hai ngày, vậy hay là đan thêm một bộ cho bảo bảo nữa, cả gia đình ba người không ai bị bỏ sót.

Quần áo của bảo bảo cần lớn bao nhiêu thì Du Kiều hoàn toàn không biết chút nào, cái này phải đan thế nào đây?

Cố Phong đưa ra một gợi ý: “Hay là chúng ta đến nhà Xuân Sinh mượn một bộ quần áo cũ đến ướm thử một chút?”

“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Nói đến đây thì ngày mai chàng đưa ta đi một chuyến lên trấn, ta đi mua hai tấm vải bông mịn về, quần áo của bảo bảo cũng cần làm sớm, nếu không đợi bụng ta lớn rồi thì đi lại e là bất tiện. Còn mang theo cả nhân sâm mà Trương Văn Tùng tặng, ta nhân tiện chuyến này đến chỗ Vương đại phu bắt mạch luôn.”

“Được,” Cố Phong đáp lời, đã hơn một tháng không đi bắt mạch rồi.

Hai người đến trấn vào buổi chiều ngày thứ hai, trước hết đến y quán của Vương đại phu. Vương đại phu bắt mạch cho Du Kiều còn khen một câu, “Không tệ, dưỡng rất tốt. Sau này cố gắng ăn ít chia nhiều bữa, đi lại vận động nhiều một chút, đừng dưỡng quá béo sẽ khó sinh. Đừng bê vật nặng, ít làm việc nặng. Còn nữa Cố Phong, tuy đã qua ba tháng đầu có thể đồng phòng, nhưng chàng cũng phải chú ý chừng mực.”

Câu nói cuối cùng của Vương đại phu khiến cả hai đều đỏ mặt tía tai, Cố Phong ấp úng đáp lời, “Biết, biết rồi!”

Vương đại phu bật cười ha hả, lại xem xét nhân sâm, “Củ nhân sâm này đại khái khoảng hai mươi mấy năm nhỉ, nếu mua ở hiệu thuốc thì khoảng năm mươi lạng bạc.”

Du Kiều gật đầu ghi nhớ, bảo Cố Phong trả tiền khám bệnh rồi nói lời cảm ơn.

Hai người rời khỏi y quán mới đi mua vải, Du Kiều chọn một tấm vải màu vàng non và một tấm vải màu xanh nhạt, hai màu này cả bé trai lẫn bé gái đều có thể mặc.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.