Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 68: Tháng Ở Cữ (i)
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:17
Bận rộn cả buổi sáng, buổi trưa cũng không có thời gian nấu cơm, Cố Phong liền nướng vài chiếc bánh thịt. Mấy người họ đều là những người không câu nệ.
Cố Phong chuẩn bị xuống núi lấy thuốc, đi vào thấy con trai đang nắm tay nương tử mình lay lay, chàng cười đi đến bên giường ngồi xổm xuống: “Tiểu Ảnh Nhi, ta là cha con đây.”
Trêu chọc đứa con trai còn chưa biết tương tác xong, chàng quay sang dặn dò nương tử: “Nương tử, nàng vất vả rồi. Ta đưa Vương đại phu và Đại Nương xuống núi trước, tiện thể lấy thuốc luôn. Quế Hoa tẩu đang nấu cháo đường đen cho nàng, lát nữa sẽ đến bầu bạn cùng nàng. Nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Chàng đi đi, ta không sao đâu.” Du Kiều khẽ cười, rút ngón tay khỏi lòng bàn tay nhỏ bé của con trai, nắm lấy bàn tay nhỏ vẫy vẫy về phía Cố Phong: “Tạm biệt cha, cha đi sớm về sớm nhé.”
Cố Phong còn chưa chạm vào con trai được mấy cái, trước khi đi thì véo nhẹ bàn tay nhỏ của con trai một cái rồi mới rời đi.
Sau khi Cố Phong đi, căn phòng trở nên yên tĩnh. Tiểu gia hỏa cũng không ồn ào hay quấy phá, rất ngoan ngoãn. Du Kiều uống một bát cháo đường đen xong cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Luôn nhớ bên cạnh có một cục nhỏ nằm đó, Du Kiều ngủ rất nông. Tiểu cục cưng vừa “oa oa” một tiếng là nàng tỉnh dậy ngay.
“Sao thế này, Tiểu Ảnh Nhi ngoan, có phải nương thân ngủ rồi Tiểu Ảnh Nhi thấy buồn chán không?” Du Kiều có chút lúng túng nhẹ nhàng vỗ về con trai.
Quế Hoa tẩu nhanh chân bước vào, bế tiểu cục cưng lên nhẹ nhàng dỗ dành: “Ôi chao, sao thế này, tiểu nam tử hán sao lại khóc đau lòng đến vậy? Có phải đói rồi không?”
Dỗ dành một lúc vẫn khóc, nàng quay đầu nói với Du Kiều: “Tiểu gia hỏa chắc là đói rồi, sinh ra cũng được một canh giờ rồi, có thể cho b.ú được rồi.”
Tiểu cục cưng được đặt trở lại giường bên cạnh Du Kiều. Quế Hoa tẩu dạy nàng cách bế con và cho bú. Tiểu cục cưng b.ú mấy hơi mà không ra sữa, lại “oa oa” khóc. Du Kiều cầu cứu nhìn Quế Hoa tẩu: “Tẩu tử, lại sao thế này. Sao nó không ăn mà lại khóc?”
Quế Hoa nhìn miệng tiểu cục cưng: “Nó không b.ú được sao mà không khóc chứ, n.g.ự.c nàng có căng không? Có sữa không?”
Du Kiều hơi đỏ mặt: “Chắc là có ạ, mấy hôm trước còn tràn ra ngoài nữa.”
Quế Hoa tẩu lại bế tiểu cục cưng lên, đi lại trong phòng dỗ dành: “Chắc là sữa chưa thông, đứa trẻ sức yếu không hút ra được. Lát nữa Cố Phong huynh đệ về, bảo chàng ấy giúp con trai một chút là được.”
Du Kiều không hiểu: “Bảo A Phong giúp thế nào ạ?”
Quế Hoa tẩu lườm nàng một cái: “Nàng ngốc hay sao chứ, con trai nàng sức yếu không hút ra được, nàng nói bảo phu quân nàng giúp thế nào?”
Bỗng nhiên hiểu ra, mặt Du Kiều càng đỏ bừng đến tận cổ: “Ồ, ta biết rồi. Cái đó, vậy bây giờ Tiểu Ảnh Nhi cứ khóc mãi thì làm sao đây ạ?”
“Đứa trẻ khóc vài tiếng không sao, hai vợ chồng nàng cũng đừng vừa khóc là ôm ngay, càng không nên nửa đêm cứ ôm mà không ngủ. Đứa trẻ mà được ôm quen rồi sau này nàng sẽ rất vất vả khi nuôi đấy. Tên là Tiểu Ảnh Nhi à? Hai người đặt tên xong rồi sao?”
“Vâng, tên lớn là Cố Sơ Ảnh, tên nhỏ cũng không đặt riêng, cứ gọi là Tiểu Ảnh Nhi thôi.” Du Kiều cười nói.
Tiểu Ảnh Nhi nghe hai người nói chuyện đến nỗi quên cả đói, cũng không khóc nữa, mở to mắt nhìn Quế Hoa. Quế Hoa tẩu liền vui vẻ: “Ôi chao, Tiểu Ảnh Nhi nhìn Đại Nương làm gì đấy, Đại Nương đối tốt với con hơn nương con phải không? Nàng có học thức đặt tên cũng hay, Tiểu Ảnh Nhi gọi cũng thuận miệng.”
Ngoài sân truyền đến tiếng Cố Phong trở về, Quế Hoa tẩu đặt Tiểu Ảnh Nhi trở lại bên cạnh Du Kiều: “Ta ra ngoài xem sao!”
Tiểu Ảnh Nhi lại bắt đầu “oa oa” khóc, Du Kiều chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về thân hình nhỏ bé của nó.
Cố Phong vội vã bước vào: “Nương tử, Tiểu Ảnh Nhi sao lại khóc, nàng có khỏe không?”
Du Kiều nhớ lại lời Quế Hoa tẩu nói, mặt lại càng đỏ hơn một độ: “A Phong, Ảnh Nhi đói rồi. Cái đó, ta sữa chưa thông, nó sức yếu không hút ra được, chàng giúp hút một chút đi, không thì nó không ăn được.”
Cố Phong sững sờ một chút, ánh mắt liếc về “kho lương” của con trai, hạnh phúc đến có chút đột ngột: “Là bảo ta hút một chút đúng không?”
Du Kiều khẽ “ừ” một tiếng: “Nhanh lên đi, con trai chàng đói rồi.”
Cố Phong ngồi xổm xuống giúp con trai “mở kho lương”, rồi lại khẽ hôn lên môi nương tử, nói nhỏ: “Được rồi, nương tử nàng thật thơm.”
Du Kiều véo yêu một cái vào vai chàng: “Không đứng đắn.” Rồi ôm lấy con trai cho bú.
Tiểu Ảnh Nhi cuối cùng cũng được ăn bữa đầu tiên trong đời, khuôn mặt nhỏ phồng phồng, khiến trái tim Du Kiều tan chảy.
Cố Phong nhìn một lúc rồi muốn vào bếp xem sao. Quế Hoa tẩu đang giúp sắc thuốc. Du Kiều gọi chàng lại: “A Phong, Quế Hoa tẩu và Đại Nương giúp ta đỡ đẻ, cái này theo phong tục ở đây thì chúng ta phải cảm tạ họ thế nào đây? Hay là bọc hồng bao?”
Cố Phong lại ngồi xổm xuống, không muốn nương tử phải ngẩng đầu nói chuyện, sẽ mệt: “Trước khi Đại Nương xuống núi ta đã đưa hồng bao một trăm văn tiền, lát nữa khi Quế Hoa tẩu về ta sẽ vớt thêm hai con cá lớn hơn cho nàng ấy.”
Du Kiều nghĩ một lát: “Hay là cá đừng tặng nữa, chàng giúp ta lấy cuộn chỉ phía sau lại đây, ta tặng một ít chỉ cho tẩu tử đi!”
“Được, nghe nàng.” Cố Phong đến tủ phía sau lấy hai túi chỉ lớn mang đến, đặt trước giường rồi mở túi vải ra.
Du Kiều nhìn những cuộn chỉ: “Loại màu đen này lấy bốn cuộn, cái màu xám đậm này lấy hai cuộn, cái màu trắng này lấy hai cuộn. Hai túi vải còn lại chàng gộp lại bỏ vào chỗ cũ, còn túi vải này đưa cho tẩu tử bọc chỉ lại. Chừng này chỉ đủ dệt bốn bộ quần áo cho người lớn rồi.”
Cố Phong bọc kỹ số chỉ tặng Quế Hoa tẩu đặt lên bàn, số còn lại bỏ vào tủ, xong xuôi mới vào bếp xem thuốc.
Cố Phong đi trông thuốc, Quế Hoa tẩu liền vào phòng bầu bạn cùng Du Kiều. Du Kiều chỉ vào túi vải trên bàn cười nói: “Tẩu tử, túi chỉ này nàng mang về dùng đi, có thể dệt được bốn bộ quần áo. Loại chỉ nhỏ đó nàng dùng kim nhỏ nhất mà dệt.”
Quế Hoa đến bên bàn mở túi vải ra xem: “Nhiều chỉ thế này, nàng không dùng sao? Ta không nhận đâu, lần trước nàng đã cho ta nhiều lắm rồi, số này nàng giữ lại mà dùng đi.”
Du Kiều cười hì hì nói: “Tẩu tử, nếu nàng không nhận thì sau này ta không dám nhờ nàng giúp đỡ nữa đâu. Chẳng lẽ nàng chán ghét ta rồi, sau này không muốn giúp ta nữa ư? Vậy thì ta sẽ buồn lắm đấy!”
Quế Hoa đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ nhẹ mu bàn tay Du Kiều: “Nàng đã nói vậy rồi, tẩu tử sẽ không khách sáo với nàng nữa, ta nhận vậy. Nàng ở cữ phải thật tốt đấy, đừng để lại bệnh căn. Cố Phong huynh đệ nếu có việc gì thì cứ gọi ta, bây giờ đang mùa nông nhàn dù sao ta cũng không có việc gì, hai người cũng đừng khách sáo với ta nhé, biết chưa?”
“Được, chàng ấy cũng cần vào núi một chuyến. Đã hơn nửa tháng không đi xem bẫy rồi, chắc tháng ở cữ này chàng ấy phải đi một lần, đến lúc đó sẽ nhờ tẩu tử đến bầu bạn cùng ta.” Tiểu Ảnh Nhi ăn được một lúc thì ngủ thiếp đi, Du Kiều đắp tấm chăn mỏng lên người Tiểu Ảnh Nhi.
Tiểu Ảnh Nhi ngủ rồi, hai người liền nói chuyện nhỏ nhẹ. Chờ Cố Phong bưng thuốc trở về phòng thì Tiểu Ảnh Nhi cũng tỉnh dậy.
Quế Hoa tẩu dạy hai người cách thay tã, cách bế con sao cho thoải mái, xong xuôi mới chuẩn bị về nhà. Trước khi về còn dặn dò Cố Phong có việc gì nhất định phải gọi nàng. Phụ nữ ở cữ không thể lơ là được.
Cố Phong cười đáp: “Vâng, hai ngày nữa ta quả thực cần đi xem bẫy, đã hơn nửa tháng không đi rồi. Tẩu tử, vậy ngày mốt lại làm phiền nàng lên đây trông nom hai mẹ con ta một ngày.”
Tối đến, Tiểu Ảnh Nhi ngủ giữa hai người. Tiểu cục cưng không biết có phải do buổi chiều ngủ nhiều quá không mà nửa đêm tinh thần hưng phấn, lúc thì đạp đạp đôi chân nhỏ, lúc thì vẫy vẫy đôi tay nhỏ loạn xạ. Du Kiều cũng không quản nó, cho b.ú no rồi thì tự mình ngủ, dù sao để sinh ra tiểu cục cưng này cũng đã tốn rất nhiều sức lực.
Cố Phong đêm đó chẳng ngủ được bao nhiêu, Tiểu Ảnh Nhi tỉnh giấc đòi ăn, rồi lại tỉnh giấc vì ướt tã, rồi lại tỉnh giấc đòi ăn. Du Kiều ngày đầu làm mẹ cũng ngủ không sâu giấc, Tiểu Ảnh Nhi vừa khóc là nàng tỉnh, cho con b.ú xong lại tiếp tục ngủ, còn việc thay tã đều do Cố Phong làm cả.
Tiểu đoàn tử ngủ một giấc khôi phục tinh lực thì đạp chân vẫy tay chơi đùa, quấy phá mệt rồi lại ngủ tiếp. Cố Phong chỉ thấy đứa con trai này đúng là đến để hành hạ mình, quả thực là vừa mệt vừa vui sướng!
Một đêm trôi qua, thể lực của Du Kiều cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn, nhìn đứa con trai đang nằm bên cạnh, nàng càng ngắm càng thấy đáng yêu. Trước kia trong tiểu thuyết, nàng từng thấy những đứa trẻ vừa sinh ra đều xấu xí như tiểu hầu tử, nhưng con trai nàng nhìn chẳng hề nhăn nhúm như khỉ, bụ bẫm đáng yêu biết bao!
Ngắm nhìn một hồi không nhịn được, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc nhẹ vào má nhỏ của con trai. Tiểu Ảnh Nhi chép chép cái miệng nhỏ, rồi ngủ tiếp. Đáng yêu quá, nàng lại khẽ chọc vào má nhỏ của con. Khi Tiểu Ảnh Nhi trề môi nhỏ, chực khóc òa lên, Cố Phong nhanh chóng đi tới bên giường, ngồi xổm xuống khẽ vỗ về con trai, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngủ đi, Ảnh Nhi ngoan nào, cha đây, Ảnh Nhi đừng khóc, Ảnh Nhi là ngoan nhất!”
Du Kiều cười tủm tỉm nằm nghiêng nhìn Cố Phong dỗ con trai. Cố Phong bất đắc dĩ xoa đầu Du Kiều: “Nàng muốn đánh thức Ảnh Nhi sao?”
Du Kiều chớp chớp mắt: “Đâu có, chẳng phải ta thấy con trai chàng đáng yêu, nên biểu đạt tình yêu con thôi sao!”
Cố Phong lại xoa đầu nàng: “Hôm nay thân thể có chỗ nào không khỏe không?”
Du Kiều nhẹ nhàng cẩn thận ngồi dậy, sợ đánh thức Tiểu Ảnh Nhi: “Không có gì không khỏe, thân thể ta khỏe mạnh, hồi phục nhanh lắm, hôm nay đã cảm thấy có thể đánh hổ được rồi.” Thực ra vẫn có chút không khỏe, dù sao mới hôm qua mới sinh con trai, eo vẫn nhức mỏi, người vẫn còn chút uể oải.
Cố Phong cười khẽ một tiếng: “Nàng tài tình vậy mà còn đánh hổ sao, đến tướng công nàng đây còn chẳng dám đánh hổ. Ta đi rót nước cho nàng, nàng rửa mặt xong thì ăn sáng.”
Bữa sáng là cháo gà nấm hương, gà là con gà mái già Cố Phong mua từ trấn từ sáng sớm.
“Cháo vẫn còn giữ ấm trong nồi, canh gà cũng đang hầm rồi. Chưa đến bữa cũng có thể ăn, đói thì cứ nói, biết không đấy.”
Du Kiều trong tiếng cằn nhằn dặn dò của Cố Phong đã uống hết hai bát cháo: “A Phong, tài nấu nướng của chàng ngày càng giỏi rồi đấy, cháo này nấu thật đúng là mỹ vị!”
Cố Phong nhận lấy bát không: “Nàng thích là được rồi, muốn ăn gì thì cứ nói. Ngày mai ta hầm cá diếc cho nàng, ngày mốt mua chân giò về, nghe nói ăn canh chân giò giúp xuống sữa. Còn giá đậu nành cũng giúp xuống sữa, ta đã ngâm đậu nành tính tự ủ giá, trong trấn không có bán. Giá đậu thanh mát không ngấy, chắc nàng sẽ thích.”
Cố Phong trông thì thô kệch, nhưng thực ra lại rất tỉ mỉ. Bữa ăn chàng sắp xếp cho Du Kiều vừa dinh dưỡng lại giúp xuống sữa, còn sợ nàng ngày nào cũng ăn đồ ngấy sẽ không thích, nên giữa các bữa còn xen kẽ những món thanh đạm mà vẫn đủ dinh dưỡng.