Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Có Không Gian Giấu Vạn Lượng Vàng - Chương 4: Ta Cư Nhiên Phải Ăn Cám?
Cập nhật lúc: 02/12/2025 00:07
Mới hôm kia, biểu ca của Nguyệt Nương còn nói với hắn là muốn tiến cử chức Huyện Thừa cho hắn. Hóa ra Huyện Lệnh sắp mãn nhiệm và được điều chuyển đi, lúc đó chức Huyện Thừa sẽ bị bỏ trống.
Chỉ cần hắn thi đỗ Tú tài, rồi chi thêm chút bạc nữa, vị trí này chắc chắn sẽ nằm gọn trong túi hắn!
Hơn nữa, bạc là thứ cần thiết. Cho dù hắn bán ngôi nhà nhỏ ở trong huyện cũng chỉ được hơn hai trăm lạng, chắc chắn không đủ.
Vương Lão Thái chắc chắn không thể trông cậy được nữa, bao nhiêu gia sản mấy năm nay đều bị hắn moi sạch. Nhạc phụ chỉ có mỗi Nguyệt Nương là nữ nhi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn.
Lão Thái Thái là người khẩu xà tâm phật, đợi hắn nhậm chức Huyện Thừa rồi nói vài lời tốt đẹp, chuyện đoạn thân này chắc chắn sẽ được bỏ qua. Đến lúc đó, cả gia đình này vẫn phải trông cậy vào hắn...
Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Vương Lão Thái một cái đầy vẻ thất vọng, rồi dập đầu xuống đất: "Nương, nhi t.ử bất hiếu."
Vương Lão Thái nhìn thần sắc của Vương Tu Thành, âm thầm thở dài trong lòng, chợt cảm thấy bi thương. Đứa nhi t.ử bà nuôi nấng suốt ba mươi năm, hóa ra bà lại chưa từng hiểu rõ. Thôi thì, đành vậy.
"Lão Tứ, đi mời Thôn Trưởng và các tộc lão đến đây!"
"Nương, Nương... Tổ Mẫu, Tổ Mẫu... Lão thái bà!" Trong sân vang lên tiếng lộn xộn.
"Mọi người đừng nói nữa. Những năm nay ta nghe lời cha các ngươi, một lòng ủng hộ Lão Đại, đã mắc nợ các ngươi quá nhiều. Là lỗi của ta, người làm mẹ không đúng.
Sau này, Vương Tu Thành có là Tú tài hay Cử nhân, cũng không còn liên can gì tới Vương gia chúng ta nữa!" Nói xong, lưng Vương Lão Thái Thái vốn thẳng thớm bỗng cong xuống.
Tộc trưởng và Thôn trưởng đến, khuyên giải hồi lâu. Vương Lão Gia không ngừng thở dài, còn Vương Tu Thành thì im lặng không nói một lời. Ngược lại, Trương Nguyệt Nương lại bận rộn thu dọn đồ đạc, luôn sẵn sàng trở về huyện thành.
Cuối cùng, Đoạn Thân Thư được viết xong, mọi người đều lăn tay điểm chỉ, ngày mai mang đến nha môn làm hồ sơ. Vương Tu Thành và Trương Nguyệt Nương mang theo ba đứa con, tay xách nách mang rời đi.
"Nương, người dùng chút gì đi." Tam tức phụ bưng một bát cháo trắng đến cho Vương Lão Thái.
"Tam tức phụ à, sao ta lại sinh ra cái thứ như vậy chứ?" Vương Lão Thái đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
"Thuở nhỏ ta từng bị Tổ Mẫu mắng là đồ hàng hóa lỗ vốn, mọi việc dơ bẩn nặng nhọc trong nhà ta đều gánh vác. Nhưng, nhưng năm tám tuổi, bọn họ lại muốn bán ta vào thanh lâu.
Là, là Tiểu Thư, người đã cứu ta khỏi tay nhân nha tử, dạy ta biết chữ nghĩa.
Tiểu Thư từng nói: Thế đạo này quá bất công với nữ nhân. Nữ nhân từ xưa phải tuân theo Tam Tòng Tứ Đức, tài hoa bị đè nén, chí hướng bị dập tắt, cả đời, hôn sự, vận mệnh đều không thể tự quyết.
Ta chưa từng quên những lời đó, nên ta chưa từng bạc đãi các ngươi. Không ngờ, không ngờ Lão Đại lại coi thường nữ nhân đến thế, coi mạng người như cỏ rác.
Vì cái tiền đồ hư vô mờ mịt của hắn, lại muốn tôn nữ Vương gia ta đi trải đường cho hắn. Hà Hoa, ta hận lắm! Đáng lẽ ra, đáng lẽ ra ta không nên cho hắn đi học."
"Nương, nương, sau này hắn không còn liên quan gì đến nhà ta nữa. Người đối xử tốt với tức phụ, tức phụ biết mà. Nếu không có người, con vẫn còn phải sống dưới tay người tẩu t.ử ác độc, ăn thịt người không nhả xương kia.
Hơn nữa, chuyện học hành này ai nói trước được. Với Lão Tam và Nhị ca, người cứ yên tâm. Chuyện học hành khi đó là do bốc thăm quyết định, không thể trách ai được." Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lão Thái Thái.
"Nương, về sau này người cứ an lòng. Nhị tẩu làm việc nhanh nhẹn lại không chuyện trò nhiều, mấy đứa trẻ cũng đều ngoan ngoãn nghe lời. Tứ đệ muội con thấy cũng là người tốt, dung mạo đoan chính, tính tình cũng sảng khoái.
Chờ Tứ đệ muội gả tới, lại sinh cho người thêm hai đứa tôn nhi bụ bẫm nữa, người cứ chờ mà hưởng phúc đi..." Dư thị vẫn tiếp tục an ủi Vương Lão Thái.
Bên này, Vương Uyển Nhi dùng xong chén cháo trắng, nhìn con nhện trên xà nhà thong thả giăng tơ, chợt nhớ đến không gian. Xem ra ngày mai phải tìm một nơi vắng người để lén lút xem xét.
"Nương, ta về phòng chúng ta ngủ là được rồi, cứ chiếm phòng của nương và phụ thân mãi cũng không hay." Vương Uyển Nhi thong thả nói.
"Đại Bá bọn họ đã đi rồi mà? Tứ thúc và cha con ngủ ở gian đó hôm nay. Cha con nói ngày mai sẽ đến nha môn làm hồ sơ."
"Tổ Mẫu con nói tranh thủ thời gian này, Xuân Canh đã kết thúc. Mọi người đều rảnh rỗi, chúng ta tự làm gạch đất. Tứ thúc con hai tháng nữa là thành thân rồi, các con cũng đã lớn, đều nên có phòng riêng."
"Vậy nhà ta có phải xây nhà không?" Ta đã mong có phòng riêng từ lâu rồi, liền hỏi với vẻ mặt mừng rỡ.
"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta bàn bạc sẽ xây mới hai gian nhà cho Tứ thúc làm phòng tân hôn."
Ta muốn ở nhà gạch xanh chứ không muốn ở nhà tranh này, nhưng nhà gạch xanh làm gì có tiền, đến ăn còn chẳng đủ no. Ờ, nhà gạch đất thì là nhà gạch đất vậy, dù sao cũng có được một căn phòng riêng.
"Ôi chao, ta quên chưa nói với Tam thẩm..." Nói rồi, nàng vội vã chạy ra ngoài.
Vương Uyển Nhi nhanh chóng nhẹ nhàng xuống giường, kéo chốt cửa lại. Ta nhìn nốt ruồi nhỏ ở chỗ hổ khẩu của mình: 'Đây chính là không gian sao? Làm sao để đi vào đây nhỉ? Vừng ơi mở ra, Ba La La Tiểu Ma Tiên, Mama Mia...'
Ta thử mãi nửa ngày cũng không vào được, phải làm sao đây? Không gian ơi, rốt cuộc ta phải vào bằng cách nào? Đột nhiên, mắt ta tối sầm lại rồi ta đã đến một căn phòng vuông vức. Phòng không lớn, chỉ khoảng năm mét vuông, ánh sáng rất tốt, rất sáng sủa.
Ta không biết ánh sáng này từ đâu tới, nhưng không gian này có thể tự thay đổi kích thước. Sau này thử là biết. Ra, vào, ra, vào, Vương Uyển Nhi chơi đùa vô cùng thích thú.
Thử chứa đồ xem sao. Nhìn thấy cái chén trên bàn, tâm niệm ta khẽ động: Thu. Cái chén biến mất. Ý thức ta tiến vào không gian, quả nhiên thấy có thêm một cái chén. Nhìn thấy cái bàn, tâm niệm ta khẽ động: Thu. Cái bàn cũng biến mất.
Tiếng gõ cửa cộc cộc cộc làm Uyển Nhi giật mình, có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang. Ta vội vàng đặt bàn và chén về chỗ cũ rồi mở cửa.
"Con bé này, trời còn chưa tối hẳn, cài then cửa làm gì? Mau ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm!"
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng xong bữa sáng, Vương Lão Gia đến nha môn, Lưu thị và Dư thị dẫn bọn trẻ dọn dẹp phòng ốc.
Tiểu chủ, chương này phía sau còn nữa đó, xin hãy nhấp vào trang kế tiếp tiếp tục đọc, phía sau càng thêm đặc sắc!
"Tam thẩm, ta đói bụng rồi."
"Nào, mau đi nghỉ ngơi đi. Tam thẩm đi nấu cơm đây, lát nữa là xong ngay."
Nửa canh giờ sau, nhìn thấy cái bánh đen thui trên bàn, ta ngây ra. Không phải là cháo trắng sao, thứ này là gì? Là bột đen ư? Ta cầm lên c.ắ.n một miếng, cứng đến lung lay cả răng, đành lặng lẽ đặt xuống.
Ta nhìn bát cháo ngũ cốc của mình, uống một ngụm, thấy rát cả cổ họng. Nhìn sang bát của những người khác, đen sì sì, là thứ gì vậy? Sao mọi người ăn lại khác nhau? Mộc Đầu thấy muội muội đang nhìn mình, liền nói: "Muội muội, này..."
Ta nghi hoặc cầm bát lên nhấp một ngụm nhỏ, giây sau liền phun ra. Trời ạ, là cám (bã trấu), thứ nghiền từ vỏ trấu, là thứ cám trong thức ăn cho heo! Sao lại phải giày vò người ta đến mức này chứ?
"Muội muội, sao vậy?" Mộc Đầu thấy muội muội hôm nay rất lạ.
"Uyển Nhi, hôm nay con có phải mệt mỏi quá không? Mau uống hết cháo đi, rồi vào nằm nghỉ." Dư thị nói.
Ta vội vàng uống hết bát cháo ngũ cốc rồi trở về phòng, nội tâm vô cùng lo lắng. Chỗ ở tồi tàn thì thôi đi, thức ăn lại là cám. Rốt cuộc ta đã gây ra tội nghiệt gì đây?
Khoảng thời gian này, gia đình vẫn luôn bận rộn làm gạch đất. Vương Uyển Nhi đầu vẫn còn vết thương, Lưu thị không cho ta làm việc, ta chỉ giúp nhóm lửa.
Không gạo, không dầu, không gia vị. Liên tục ăn bánh bột đen mấy ngày liền, ta bị rụng mất một cái răng, không biết có phải đang thay răng không. Ta thèm ăn thịt, thèm đến mức nằm mơ cũng thấy.
"Uyển Nhi tỷ, ta thấy tỷ đã gần khỏe rồi, lát nữa chúng ta đi lên núi đào rau dại, tỷ đi không?" Người nói là Vương Dao Nhi, nhỏ hơn ta hai tuổi.
"Ta cũng đi, ta cũng đi!" Tiếng của mấy đứa nhỏ củ cải râm ran vang lên.
Lưu thị và Dư thị nhìn nhau cười, những ngày không có Đại phòng quả thật nhẹ nhõm vô cùng.
Hôm nay vì bọn trẻ lên núi nên bữa trưa là cháo gạo lứt, ăn kèm với bánh bột đen. Hai thau cháo lớn, hai giỏ bánh lớn, mọi người đều ăn sạch sành sanh.
Ừm, tuy vẫn khó ăn, vẫn cứng ngắc, nhưng Vương Uyển Nhi vẫn c.ắ.n răng cố gắng ăn hết. Ta nghĩ đến mục tiêu của mình: kiếm tiền, kiếm tiền, mua thịt, mua thịt, cải thiện cuộc sống! Khéo léo đến mấy cũng chẳng thể nấu nổi khi không có gạo trong nồi mà!
Ăn cơm xong, đám củ cải nhỏ đứa thì cầm gùi, đứa thì cầm giỏ tre.
Dao Nhi: Đại nữ nhi mười tuổi của Tam thúc.
Tuyết Nhi: Nhị nữ nhi tám tuổi của Tam thúc.
Mộc Đầu: Đại ca mười hai tuổi.
Thạch Đầu: Nhị ca mười hai tuổi.
Thiết Đầu: Nhi t.ử mười hai tuổi rưỡi của Tam thúc.
Mọi người vừa nói vừa cười ríu rít lên núi.
