Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 108
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:17
“Ừ.”
Trình Cảnh Mặc quay vào bếp nấu cơm. Vu Hướng Niệm nghe thấy tiếng xoong nồi, bát đĩa rơi lách cách trong bếp. Cô suy nghĩ một lát rồi cũng vào bếp.
“Trình Cảnh Mặc, có phải anh sợ tôi lại đi theo Khâu Dương ra nước ngoài không?”
Trình Cảnh Mặc quay lưng về phía Vu Hướng Niệm nấu cơm, cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy giọng anh trầm thấp: “Mai khi nào đi?”
“Đi sớm.” Vu Hướng Niệm đi đến bên bệ bếp, giúp anh nhóm lửa, rồi nói: “Tôi và Khâu Dương đi Thượng Hải chủ yếu là để bàn chuyện công việc. Tôi sẽ không đi theo anh ấy nữa đâu!”
“Buôn bán gì?”
“Anh Khâu Dương quen xã trưởng của nhà xuất bản ở Thượng Hải. Tôi muốn làm phiên dịch để kiếm thêm chút tiền, nhờ anh ta giới thiệu.”
Trình Cảnh Mặc lại nhìn về phía Vu Hướng Niệm, ánh mắt cô thành khẩn, không giống nói dối. Lòng anh thoáng nhẹ nhõm. “Ừ.”
Buổi tối, Vu Hướng Niệm đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng thì Trình Cảnh Mặc gõ cửa bước vào, đưa cho cô một cuốn sổ tiết kiệm.
“Cô đi đường cần tiền, cầm lấy.”
Vu Hướng Niệm liếc nhìn cuốn sổ: “Không cần, tôi có tiền rồi.”
Trình Cảnh Mặc vẫn cố chấp đưa cuốn sổ về phía trước: “Cầm lấy đi, nhỡ có việc gì cần dùng gấp.”
Vu Hướng Niệm cầm lấy cuốn sổ, mở ra xem. Bên trong có ba trăm đồng. Chắc là tiền thưởng lần trước và tiền lương tháng này anh đã gom lại. Cô khép sổ lại, ngước mắt chăm chú nhìn Trình Cảnh Mặc.
Trình Cảnh Mặc bị cô nhìn đến không tự nhiên. Vu Hướng Niệm chợt bật cười: “Đây là toàn bộ gia sản của anh đấy, anh không sợ tôi cầm tiền rồi bỏ chạy à?”
Anh đã nghĩ đến chuyện này, nhưng anh vẫn muốn đưa tiền cho cô. Dù lo cô cầm tiền bỏ đi, nhưng anh lo hơn là cô ở ngoài không có tiền tiêu. Nếu lần này Vu Hướng Niệm lừa anh, rồi lại đi cùng Khâu Dương, vậy thì anh sẽ không bao giờ chờ cô nữa!
“Đường xa, tôi sẽ làm mấy cái bánh cho cô mang theo .” anh nói.
“Không cần, trên xe lửa có đồ ăn mà.” Vu Hướng Niệm cất cuốn sổ vào túi. “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không ôm tiền bỏ trốn đâu!”
Sáng sớm hôm sau, Vu Hướng Niệm và Khâu Dương lên chuyến xe lửa đi Thượng Hải.
Về đến nhà, Trình Cảnh Mặc cảm thấy trống trải lạ thường. Dù Vu Hướng Niệm ở nhà gần như chẳng làm gì cả, cơm phải đợi anh về nấu, quần áo cũng chờ anh giặt… Đích thị là một đại tiểu thư, nhưng dường như anh lại rất hưởng thụ sự vất vả đó.
Chiếc quạt điện không ngừng quay tròn, thổi ra gió lạnh làm lòng Trình Cảnh Mặc cũng lạnh đi vài phần. Mấy ngày nay, anh lại tổng vệ sinh nhà cửa một lần, ra vườn rau nhổ cỏ, lật đất, tháo hết vỏ chăn, ga trải giường ra giặt.
Tiểu Kiệt cũng đếm từng ngày, đêm nào trước khi ngủ cũng đếm ngược một lần. Trình Cảnh Mặc không ngờ rằng mười ngày không có Vu Hướng Niệm, cuộc sống lại khó khăn đến vậy. Ngày thường, hai người dù không nói nhiều, nhưng đều sẽ trò chuyện vài câu, Vu Hướng Niệm thỉnh thoảng lại kể chuyện cười, khiến anh bật cười. Anh dường như đã quen với những ngày có Vu Hướng Niệm bên cạnh.
Thời gian trôi qua thật chậm, cuối cùng cũng đến ngày 20 tháng 7. Cả ngày, Trình Cảnh Mặc bề ngoài vẫn như thường, nhưng nội tâm anh không giấu được sự háo hức. Chuông tan ca vừa vang lên, anh đã vội vã đi về khu nhà lính.
Nhưng về đến nhà, trong lòng đầy mong đợi, anh chỉ thấy Tiểu Kiệt ngồi một mình trong phòng, thất vọng cúi đầu. Khoảnh khắc ấy, Trình Cảnh Mặc bàng hoàng.
“Sao thím chưa về hả chú? Thím không nói hôm nay sẽ về sao?” Tiểu Kiệt bĩu môi hỏi.
Trình Cảnh Mặc lấy lại bình tĩnh: “Chắc tối nay thím sẽ về.”
Hai người lại sốt ruột chờ đến tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô.
“Ngủ thôi,” Trình Cảnh Mặc kéo chăn đắp lên bụng Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt thất vọng lật người, nhắm mắt lại. Trình Cảnh Mặc tắt đèn, lòng lạnh buốt!
Trình Cảnh Mặc, mày thật là ngu ngốc! Sao mày có thể mong Vu Hướng Niệm chọn mày, mà không phải Khâu Dương cơ chứ?! Mày có gì mà so với Khâu Dương? Người ta xuất thân tốt, ngoại hình đẹp, lại còn là du học sinh được nhà nước cử đi, còn mày là cái thá gì?!
Ngày hôm sau, cả Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đều không có tinh thần, từ lúc ngủ dậy đến khi rời nhà đi học đi làm, hai người không nói với nhau một lời nào.
Bên kia.
Vu Hướng Niệm và Khâu Dương đến Thượng Hải vào sáng ngày 12 tháng 7. Sau đó họ gặp bạn của Khâu Dương là Tôn Dục Xuyên và gia đình hắn. Buổi chiều, mọi người đến bệnh viện gặp bác sĩ chính để bàn về việc phẫu thuật. Vị bác sĩ này lần đầu tiên nghe đến loại phẫu thuật này, cho rằng quá nguy hiểm nên không đồng ý. Cứ thế, họ mất hai ngày để thuyết phục.
Cuối cùng, gia đình Tôn Dục Xuyên vẫn quyết định tiến hành phẫu thuật. Ca phẫu thuật được sắp xếp vào sáng ngày 15 tháng 7. Vu Hướng Niệm là người trực tiếp cầm d.a.o mổ.
Ca phẫu thuật thành công mỹ mãn. Cô cứ nghĩ chỉ cần hai ngày nữa bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm, rồi sẽ nói chuyện phiên dịch với bố Tôn Dục Xuyên, ngày 17 hoặc 18 tháng 7 là có thể về nhà.
Nhưng bệnh nhân tuổi cao, lại bị bệnh nhiều năm, tình trạng hồi phục không tốt. Vu Hướng Niệm phải ở lại bệnh viện mỗi ngày để quan sát các chỉ số của bệnh nhân, điều chỉnh thuốc và phác đồ điều trị, bận đến mức mấy ngày liền còn quên mất cả ngày tháng. Vào ngày thứ ba sau phẫu thuật, bệnh nhân bất ngờ bị tắc nghẽn mạch m.á.u tim. Vu Hướng Niệm phải tiến hành ca phẫu thuật thứ hai.