Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 114
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:18
Vu Hướng Niệm “À…” một tiếng. Xem ra, Bạch Mai đã bị làm nhục, không còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người khác! Lúc Đinh Vân Phi nói những lời này, vẻ mặt hắn không hề hoảng loạn hay bất thường. Xem ra, hắn thật sự không biết những chuyện này của Bạch Mai.
Đã đạt được mục đích thăm dò, Vu Hướng Niệm không muốn nói nhiều với hắn nữa, xoay người định đi.
Đinh Vân Phi vội vàng đuổi theo, chặn trước mặt cô. “Niệm Niệm, chúng ta làm hòa đi!”
“Làm hòa?” Vu Hướng Niệm lạnh nhạt đáp: “Đừng có mơ!”
Đinh Vân Phi cầu xin: “Niệm Niệm, chuyện đó là anh sai! Em tha thứ cho anh đi! Hai trăm đồng kia, anh bồi thường cho em, được không?”
Vu Hướng Niệm đảo mắt, hỏi lại: “Chỉ hai trăm đồng mà muốn tôi tha thứ cho anh sao?”
“Niệm Niệm, em muốn anh làm thế nào, em mới chịu tha thứ cho anh ?”
Vu Hướng Niệm nhướng mày, “Anh và Bạch Mai phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người, chứng minh là các người đã vu khống tôi! Và phải trả lại hai trăm đồng kia cho tôi trước mặt mọi người!”
Đinh Vân Phi cứng họng. Làm thế thì hắn biết giấu mặt đi đâu?
“Không làm được à?” Vu Hướng Niệm nói. “Thế thì đừng đến làm phiền tôi nữa, không thì tôi sẽ nói với lãnh đạo của các người, rằng các người phá hoại hôn nhân của tôi!”
Nói xong, cô bỏ đi. Đinh Vân Phi do dự một lúc rồi đuổi theo bên cạnh cô.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, em cho anh suy nghĩ vài ngày…”
Hai người vừa đi qua góc tường, thì đụng mặt Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương.
Cả bốn người đều sững sờ!
Đôi mắt Trình Cảnh Mặc lạnh lùng liếc qua hai người họ. Vu Hướng Dương bất mãn trừng mắt nhìn Vu Hướng Niệm, rồi lại nhìn Đinh Vân Phi đầy hung dữ.
Đinh Vân Phi thoáng chút hoảng loạn, rồi lấy lại bình tĩnh, giải thích: “Phó đoàn trưởng Trình, doanh trưởng Vu, tôi tan ca đi nhà ăn thì tình cờ gặp đồng chí Vu, trò chuyện một lát thôi ạ.”
Vu Hướng Niệm vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dù sao cô cũng chẳng làm gì sai trái cả!
Vu Hướng Dương kéo mạnh Vu Hướng Niệm: “Đi! Về nhà!”
Tình cờ gặp ư? Nói dối mà không biết ngượng! Rõ ràng là Vu Hướng Niệm đã đến tìm Đinh Vân Phi! Nhưng có Trình Cảnh Mặc ở đây, Vu Hướng Dương cũng không tiện làm gì cả. Vốn dĩ bên ngoài đã đồn đại về hai người họ, nếu hắn lại làm gì, chẳng khác nào chứng thực tin đồn về em gái mình.
Ba người cùng đi về nhà, Vu Hướng Niệm hỏi: “Sao anh lại đến nhà em ăn cơm?”
Vu Hướng Dương giận đến c.h.ế.t đi được: “Ăn cơm của em thì có sao? Hẹp hòi thế!”
“Ý em là trong nhà không có gì để nấu cả.”
“Hôm qua là lễ, quân khu phát cho mỗi người hai cân thịt heo, anh đã đưa hết cho Trình Cảnh Mặc rồi!”
Vu Hướng Niệm thầm nghĩ, bao nhiêu quân nhân như vậy, mỗi người hai cân thịt, không biết phải g.i.ế.c bao nhiêu con heo! Mấy con heo này đúng là số khổ!
Trình Cảnh Mặc mặt vô cảm vào bếp nấu cơm, trong lòng có chút chua xót. Vu Hướng Niệm này, mấy hôm trước còn đi Thượng Hải với Khâu Dương, hôm qua về tặng hắn quà, hôm nay lại đi tìm Đinh Vân Phi để hàn huyên.
Giống như một con bướm hoa, cứ bay lượn giữa những người đàn ông khác nhau!
Trong phòng khách, Vu Hướng Dương đang giáo huấn Vu Hướng Niệm. Nào là đã kết hôn thì phải giữ khoảng cách với người khác giới, nào là Đinh Vân Phi làm sao so được với Trình Cảnh Mặc, nào là gia đình xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Trình Cảnh Mặc… blah blah, nói một đống dài.
Vu Hướng Niệm chỉ biết gật đầu, “Vâng, vâng, anh nói đều đúng.”
Trình Cảnh Mặc nấu món thịt kho tàu khoai tây mà Vu Hướng Dương thích, món thịt xé sợi xào ớt xanh mà Vu Hướng Niệm yêu, và hai món rau: dưa chuột xào và salad cà chua.
Vu Hướng Niệm tắm rửa xong, liền vùi mình trong phòng riêng để đọc sách. Cuốn sách cần phiên dịch kia, cô phải đọc đi đọc lại hai lần, hiểu rõ tư tưởng và chủ đề của cả cuốn, khi phiên dịch mới có thể truyền tải được nội dung gốc một cách chính xác.
***
Tại nhà Bạch Mai.
Từ khi bị gã điên làm nhục, cô ta suốt ngày trốn trong phòng, không ngừng khóc lóc và mắng chửi Vu Hướng Niệm. Cô ta không dám báo công an, người trong nhà cũng không cho phép cô ta báo. Bố mẹ cô ta còn cảnh cáo hai đứa em trai, không ai được phép nói chuyện này ra ngoài!
Mẹ Bạch Mai vỗ cửa: “Mai à, con mở cửa đi, mẹ vào thăm con một lát.”
Đợi một lúc không thấy động tĩnh, bà ta lại nói: “Mai à, con trốn trong phòng cả ngày cũng không phải cách đâu. Chuyện đã xảy ra rồi, phải nghĩ cách giải quyết thôi chứ!”
Vẫn không có tiếng động, bố Bạch Mai ở ngoài dùng chân đạp mạnh vào cửa: “Cái đồ mất mặt nhà mày! Không mở cửa, tao phá cửa vào bây giờ!”
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, mẹ Bạch Mai bước vào. Bà ta thấy Bạch Mai tóc tai bù xù, hai mẹ con lại ôm nhau khóc rống một phen.
“Con nói xem, rốt cuộc là con đã chọc giận ai hả? Cái đứa nào thất đức mà muốn hại con như thế này!” Mẹ Bạch Mai nức nở.
Bạch Mai hận đến nghiến răng. Có thể là ai được cơ chứ?! Chắc chắn là Vu Hướng Niệm đã sai những người đó đến! Cô ta muốn g.i.ế.c Vu Hướng Niệm! Cô ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t gã điên đó!
Mẹ Bạch Mai vừa khóc vừa nói: “Bố con bảo mẹ nói với con, ông ấy muốn gả con cho thằng Trương Cửu Yêu ở đầu thôn, bảo con chuẩn bị một chút, tháng sau sẽ gả đi.”
Bạch Mai vừa nghe, khóc càng thảm thiết hơn: “Mẹ ơi, con không lấy hắn! Con c.h.ế.t cũng không lấy!”
Cô ta mới 18 tuổi, còn Trương Cửu Yêu ở đầu thôn đã hơn bốn mươi, có thể làm cha cô ta! Lại còn nổi tiếng là khắc vợ, đã cưới hai người vợ đều c.h.ế.t cả rồi, để lại ba đứa con, bốn cha con thì lúc nào cũng luộm thuộm bẩn thỉu, đầu tóc đầy rận!
Mẹ Bạch Mai sụt sùi: “Thân tàn ma dại như con còn có thể lấy ai nữa!”
“Con không lấy ai hết! Con phải lấy Đinh Vân Phi! Trừ hắn ra, con không lấy ai!”
Mẹ Bạch Mai nói: “Mẹ vốn cũng mong con gả được cho Đinh liên trường, sống ở khu nhà lính như dì con, không bao giờ phải cuốc đất trồng trọt nữa. Nhưng giờ con thành ra thế này, có ai thèm lấy nữa không!”
Bạch Mai nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, van xin: “Mẹ ơi, mẹ nói với bố cho con ba tháng thôi, con nhất định sẽ tự gả đi!”