Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 152

Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:24

Trình Cảnh Mặc nhìn cánh cửa đóng lại, nửa hiểu nửa không.

“Em ấy lại làm sao vậy?” Vu Hướng Dương gãi đầu hỏi. Trình Cảnh Mặc không nói gì, trong mắt cũng đầy khó hiểu.

Thấy anh im lặng, Vu Hướng Dương lại hỏi: “Pháo Itali mà em ấy nói có tầm b.ắ.n bao nhiêu? Có thể b.ắ.n tới ngoài không gian không?”

Trình Cảnh Mặc trả lời rất nghiêm túc: “Pháo tầm b.ắ.n thường chỉ khoảng một ngàn cây số thôi, b.ắ.n tới ngoài không gian là không thể!”

Vu Hướng Dương lại nói: “Tôi nghe nói, quốc gia mình vừa nghiên cứu ra một loại pháo mới, tầm b.ắ.n gần hai nghìn cây số đấy!”

Tiểu Kiệt nhìn hai người đàn ông bàn luận về pháo, cảm giác sâu sắc bất lực, cũng quay về phòng mình.

Vu Hướng Dương đi rồi, Trình Cảnh Mặc nằm trên chiếc giường gấp, nghĩ mãi không ra. Anh mang chiếc giường này đến, một là không muốn Vu Hướng Niệm phải miễn cưỡng ngủ với anh, hai là anh sợ mình không kiềm chế được bản thân. Nhưng thái độ vừa rồi của Vu Hướng Niệm là không muốn anh mang giường đến sao? Vậy có phải cô muốn ngủ cùng anh không? Nhưng hôm qua cô rõ ràng là không muốn mà! Rốt cuộc là cô muốn hay không đây?!

Trong một phòng khác, Vu Hướng Niệm bực tức lăn qua một cái. Cẩu nam nhân! Hôm qua cô vất vả lắm mới chọc thủng lớp giấy cửa sổ, vậy mà anh ta lại tự đem nó dán lên lại!

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng Chín.

Khu chiến Nam lại một lần nữa nhận được một lệnh khen thưởng. Trình Cảnh Mặc được tặng một huân chương hạng nhì, chỉ sau ba tháng anh nhận huân chương hạng ba. Tin tốt này chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp toàn quân khu. Tất cả chiến sĩ vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Người khác phải mất ba, bốn năm mới nhận được huân chương hạng ba, vậy mà Trình Cảnh Mặc chỉ trong mấy tháng lại nhận cả huân chương hạng ba và hạng nhì!

Vu Hướng Niệm chỉ xem những anh hùng trên phim ảnh đeo đầy huân chương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy huân chương thật. Cô hào hứng sờ sờ, rồi còn ướm thử lên n.g.ự.c mình. Sau đó, cô cầm lấy lệnh khen thưởng, đọc lớn:

“Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Dương và các đồng chí, không sợ nguy hiểm, xả thân vì nghĩa, đã bắt giữ một tổ chức gián điệp ẩn nấp lâu năm trên đất nước ta, thu giữ hơn một trăm tài liệu tình báo bị đánh cắp, đóng góp lớn cho sự bình yên của đất nước và nhân dân! Do đó, tuyên dương khen thưởng!”

Đọc xong, mắt Vu Hướng Niệm sáng rực nhìn anh, “Trình Cảnh Mặc, sao anh giỏi thế!”

Trình Cảnh Mặc không chịu nổi ánh mắt này của Vu Hướng Niệm. Ánh mắt đó như phóng điện, khiến anh mất tỉnh táo, cảm giác như mình là một người anh hùng trong lòng cô. Anh tránh ánh mắt cô, lấy bốn trăm đồng từ trong túi ra, đặt lên bàn, “Đây là tiền thưởng.”

“Vậy ngày mai chúng ta vào thành, gửi tiền tiết kiệm nhé.” Vu Hướng Niệm nhẩm tính, cộng thêm bốn trăm đồng này, số tiền tiết kiệm của gia đình đã là tám trăm tám mươi đồng rồi!

Sáng hôm sau, hai người đến ngân hàng gửi tiền. Ngân hàng không đông lắm, Vu Hướng Niệm vừa vào đã thấy một người đàn ông có hào quang trên đầu.

Đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy hào quang! Đây là một vầng hào quang màu xám xịt. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Ngô Hiểu Mẫn, vầng hào quang trên đầu cô ta cũng có màu tương tự.

Ngô Hiểu Mẫn không phải người tốt, vậy thì người đàn ông này hẳn cũng không phải người tốt. Vu Hướng Niệm tự nhiên để ý đến người này thêm vài lần.

Đây là một người đàn ông ngoài năm mươi, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm, tóc đã bạc, khuôn mặt vuông vức, lông mày cũng bạc nhưng rất rậm và dài. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông ngoài ba mươi, quần áo bình thường, đối xử với ông ta rất cung kính.

Hai người này có vẻ cũng đến gửi tiền, số tiền khá lớn, hơn hai nghìn đồng. Cô nhân viên quầy còn hỏi lại vài câu.

Sau khi gửi tiền xong, họ đứng dậy, quay người rời đi. Ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi vô tình giao nhau với ánh mắt của Vu Hướng Niệm. Cô bất ngờ cảm thấy rợn sống lưng, vội vàng dời mắt đi.

Người đàn ông này thật âm trầm!

Đợi hai người ra khỏi ngân hàng, Vu Hướng Niệm kéo vạt áo của Trình Cảnh Mặc, nhỏ giọng nói: “Trình Cảnh Mặc, tôi cảm giác họ không phải người tốt.”

Trình Cảnh Mặc dán mắt vào bóng lưng hai người, hỏi: “Làm sao cô lại biết họ không phải người tốt?”

Vu Hướng Niệm đương nhiên không thể nói rằng cô nhìn thấy hào quang, chỉ nói: “Ánh mắt ông ta nhìn người âm u, lạnh lẽo.”

Trình Cảnh Mặc: “…”

Chỉ dựa vào đó mà phán đoán họ không phải người tốt thì có vẻ quá võ đoán, quá miễn cưỡng.

Vu Hướng Niệm nói: “Hay là, chúng ta đi theo xem sao!”

Trình Cảnh Mặc: “Được.”

Tuy lời nói của cô không đáng tin lắm, nhưng tiêu chuẩn của một người chồng tốt là vợ nói phải nghe! Hai người không gửi tiền nữa, đi theo họ.

Hai người đàn ông kia có tính cảnh giác rất cao. Họ thỉnh thoảng dừng lại, giả vờ mua đồ để quan sát xung quanh, xem có ai theo dõi không. May mà Trình Cảnh Mặc rất chuyên nghiệp, hai người kia không phát hiện ra.

Họ đi đến một ngôi nhà trong một con hẻm nhỏ ở ngoại ô. Hai người đàn ông nhìn quanh, thấy an toàn rồi mới mở cửa đi vào.

Trình Cảnh Mặc ban đầu còn nghĩ Vu Hướng Niệm hoài nghi lung tung, nhưng thái độ cẩn trọng của hai người kia đã chứng minh suy đoán của cô không phải không có lý.

“Bây giờ làm sao đây?” Vu Hướng Niệm nhỏ giọng hỏi.

“Cô ở đây chờ, tôi trèo lên mái nhà xem.”

Vu Hướng Niệm lo lắng: “Vết thương của anh!”

“Không sao, không tốn nhiều sức.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.