Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 183
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:30
Tiểu Kiệt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn cô. Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Nhưng thím có một lời khuyên cho con. Lần sau gặp tình huống như thế, con cứ dùng sức mà đánh, nhưng đừng dùng đá hay gậy gộc. Lỡ làm người ta bị thương nặng, con sẽ gặp rắc rối đấy.”
“Vâng,” Tiểu Kiệt gật đầu.
Cậu bé ngừng một lát rồi hỏi: “Thím ơi, chú con rốt cuộc ... bị làm sao vậy ?”
Vu Hướng Niệm nghĩ, không cần thiết phải nói dối Tiểu Kiệt. Vì một lời nói dối sẽ phải dùng vô số lời dối khác để che đậy, mà cô thì chẳng có tâm trí nào để làm cái việc ấy. Vả lại, Tiểu Kiệt đã lên tám, nhiều chuyện nó đã bắt đầu hiểu biết. Nói sự thật với nó, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.
“Chú con ra ngoài gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Thím cũng không biết hiện tại chú con thế nào rồi.” Vu Hướng Niệm nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt trong veo của Tiểu Kiệt lập tức tối sầm, rũ xuống một cách buồn bã.
Vu Hướng Niệm nắm lấy tay nó, dịu dàng khuyên nhủ: “Giờ đây, chúng ta có lo lắng hay sốt ruột cũng chẳng ích gì. Điều mình có thể làm là sống thật tốt, để khi hắn trở về, thấy chúng ta vẫn ổn, đó chính là niềm an ủi lớn nhất rồi.”
Tiểu Kiệt chợt nhớ đến ba nó. Ngày xưa, ba nó cũng nói đi rồi sẽ về, nhưng rồi không bao giờ trở lại nữa. Nó cúi gằm mặt, lén lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, nghẹn ngào hỏi: “Chú con… còn có thể về không?”
Nhìn thằng bé rụt rè, mong manh như thế, sống mũi Vu Hướng Niệm bỗng cay xè. Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn vào mắt Tiểu Kiệt: “Chừng nào chưa nhận được tin tức gì xấu, chúng ta phải tin chắc chắn rằng hắn sẽ trở về!”
Tiểu Kiệt cựa quậy, chiếc cổ áo đã sờn rách, để lộ một mảng vai gầy gò. Vu Hướng Niệm vội vàng kéo áo lên cho nó, nói tiếp: “Và còn một điều nữa, thím muốn con nhớ kỹ: dù chú con có về hay không, thím cũng sẽ không bỏ rơi con! Con đừng mang bất cứ gánh nặng nào trong lòng cả, thím đã hứa thì sẽ giữ lời!”
Tiểu Kiệt ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn cô, nói bằng giọng mũi nghẹn lại: “Thím là người hay quên, nói rồi mấy bữa sau lại không nhớ.”
Vu Hướng Niệm giơ ngón tay út ra, mỉm cười: “Vậy thì chúng ta ngoắc tay, trăm năm không đổi, ai đổi ý người đó làm cún!”
Tiểu Kiệt cũng đưa tay ra, hai ngón tay út ngoắc vào nhau. Giữa những giọt nước mắt, khóe môi thằng bé nở một nụ cười. Vu Hướng Niệm muốn cố gắng làm vơi bớt gánh nặng tâm lý cho thằng bé, bởi vì nó lúc nào cũng sợ mình là một gánh nặng cho người khác.
Cô cười xòa, nói vui: “Con xem, bây giờ là cô không thể sống thiếu con rồi. Quần áo là con giặt, chén bát là con rửa, nhà cửa cũng là con quét. Nếu con không ở nhà, cái nhà này chắc tan tành mất!”
“Thôi nào, mau đi tắm rửa đi, tiện thể giặt luôn quần áo, cả người đầy mồ hôi, bụi bẩn kìa.”
Tiểu Kiệt ngoan ngoãn đi tắm. Nụ cười trên môi Vu Hướng Niệm dần tắt, cô cúi đầu, thở dài một tiếng nặng nề.
Thoáng cái đã đến Tết Nguyên Tiêu. Vu Hướng Niệm mua vài món quà, dắt Tiểu Kiệt về nhà. Thật ra, cô muốn dò hỏi tin tức từ ba mình. Sau bữa cơm tối, mẹ cô giữ hai thím cháu ở lại qua đêm. Vu Hướng Niệm hiểu ý, mẹ cô chắc chắn có chuyện cần nói riêng.
Trong phòng chỉ còn hai mẹ con, câu đầu tiên Triệu Nhược Trúc hỏi đã khiến cô giật mình: “Con với Trình Cảnh Mặc đã ngủ chung chưa?”
Vu Hướng Niệm bình tĩnh trả lời: “Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng đi.”
Đôi mắt Triệu Nhược Trúc chợt đỏ hoe: “Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc đến giờ vẫn bặt vô âm tín, có lẽ…”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Vu Hướng Niệm đều tự đếm. Hôm nay là ngày thứ năm mươi hai kể từ khi Trình Cảnh Mặc rời nhà, và là ngày thứ ba mươi sáu họ mất liên lạc. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, một cơn đau buốt lan khắp lồng ngực, khiến nước mắt cứ thế trực trào.
Nhưng lúc này, cô không thể để lộ sự yếu đuối. Ba mẹ cô chắc chắn còn đau khổ hơn, bởi họ không chỉ mất đi một người con rể, mà còn có cả con trai ruột của mình. Cô kìm nén nước mắt, kéo tay Triệu Nhược Trúc, giọng kiên định: “Mẹ, bây giờ còn chưa có tin tức gì mà. Trình Cảnh Mặc và Hướng Dương đều là những chiến sĩ tinh nhuệ, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại. Có thể họ chỉ đang gặp khó khăn lớn, đang dốc hết sức để hoàn thành nhiệm vụ. Sao chúng ta lại có thể từ bỏ trước được?”
Triệu Nhược Trúc rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Phải! Chúng ta không thể từ bỏ!”
Vu Hướng Niệm ngập ngừng rồi hỏi tiếp: “Mẹ có biết họ đi làm nhiệm vụ ở đâu không ạ?”
Triệu Nhược Trúc đưa tay gạt nước mắt: “Ba con không chịu nói ! Ông ấy chỉ bảo mẹ phải chuẩn bị tâm lý, rồi còn dặn mẹ khuyên nhủ con.”
Vu Hướng Niệm kiên quyết: “Chừng nào chưa nhận được tin tức chắc chắn, con sẽ không tin họ đã xảy ra chuyện!”
Hai mẹ con nắm tay nhau an ủi một lúc, Triệu Nhược Trúc bình tĩnh hơn. Bà tiếp tục nói: “Niệm Niệm này, mẹ chỉ mong con được sống tốt.”
“Mẹ với ba đã bàn bạc rồi. Lỡ như Trình Cảnh Mặc không về được, Tiểu Kiệt chúng ta sẽ nuôi. Con mà dắt theo một đứa trẻ, sau này khó mà kiếm được một bến đỗ mới…”
Vu Hướng Niệm hiểu ý mẹ.
Cô dứt khoát: “Con đã hứa với Tiểu Kiệt là sẽ không bỏ rơi nó rồi, mẹ đừng nghĩ lung tung. Chừng nào chưa có tin chính xác, chúng ta phải tin rằng họ sẽ trở về.”
Triệu Nhược Trúc nhẫn nại: “Mẹ chỉ bảo con chuẩn bị tâm lý, lỡ…”