Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 188
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:32
Tiểu Kiệt thầm thở phào, rồi lại cúi gằm mặt. Nó nghĩ, dù thím không lấy người đàn ông đó, thì cũng sẽ lấy người khác. Thím không thể cứ mãi nuôi nó cả đời.
Vu Hướng Niệm sống với Tiểu Kiệt gần mười tháng, ít nhiều cũng đoán được tâm tư của thằng bé. Cô nghiêm túc nói: “Thím tạm thời không có ý định lấy chồng!”
Rồi cô lại nói thêm: “Nếu chú con không về, thím sẽ đưa con đến ở trong căn phòng mà thím đã mua.”
Một số chuyện, vẫn phải để Tiểu Kiệt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thì khi đối mặt, con người ta sẽ lý trí hơn. Nếu chuyện không xảy ra, đó sẽ là một bất ngờ lớn! Một món quà từ ông trời, vì đã không bỏ cuộc!
Vu Hướng Niệm nói: “Sau này thím sẽ thi đại học, sẽ đi Bắc Kinh. Đến lúc đó, nếu con muốn đi theo thím, thím sẽ đưa con đi Bắc Kinh, con sẽ học tập, lớn lên ở đó. Con không muốn đi theo thím, thì thím sẽ đưa con về nhà ông bà ngoại. Con sẽ học hành và lớn lên cùng Đa Đóa và Quang Minh, đến kỳ nghỉ thím sẽ về thăm con.”
Tiểu Kiệt lo lắng: “Nếu chúng ta đi rồi, hai con gà con thì sao ạ?”
Vu Hướng Niệm: “…”
Tư duy của con nít đúng là bay bổng thật!
“Gà quay, gà kho, gà hầm nấm, gà nướng mật ong… con chọn đi!” Vu Hướng Niệm nói. “Không thể mang hai con gà đi Bắc Kinh được!”
Tiểu Kiệt bất mãn: “Chúng còn bé thế, thím đã định ăn chúng rồi sao?”
Hai con gà đó, với nó không chỉ là gà! Đó là trách nhiệm !
Vu Hướng Niệm nói: “Vừa lúc! Thịt không già cũng không non!”
Tiểu Kiệt: “…”
Nó thầm nghĩ, thím lại quên lời mình nói rồi! Hôm qua, thím còn bảo với thím Liễu Trân, gà còn bé quá, đừng nghĩ đến chuyện ăn nó. Hôm nay, thím đã lên kế hoạch ăn hai con gà này rồi.
Cậu bé muốn đi theo thím đến Bắc Kinh. Với trí nhớ này của thím, cậu bé không yên tâm để thím đi một mình đến một nơi xa như vậy!
***
Ánh trăng từ đám mây đen ló ra, khu rừng u ám dần dần có chút ánh sáng. Trình Cảnh Mặc ngước mặt nhìn lên không trung, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua những tán lá rậm rạp, chiếu xuống khuôn mặt anh, tạo nên những vệt sáng tối đan xen.
Chỉ khoảng hai, ba giây, anh lại cúi đầu, khom lưng, tiếp tục bước về phía trước. Trong rừng chỉ có một mình anh, ngay cả loài vật cũng đã chui vào hang ngủ. Ngoại trừ tiếng gió thổi qua kẽ lá “sào sạt”, không có bất cứ âm thanh nào khác.
Khoảnh khắc này, anh như trở về tuổi thơ, cũng cô độc, cũng cơ cực như vậy. Nhưng có điều khác biệt. Nơi đây là vùng cận nhiệt đới, dù là mùa đông, cây cối vẫn tươi tốt. Còn ngày xưa, mặt đất và cây cối đều phủ một màu tuyết trắng, mỗi bước chân anh đi đều lún sâu vào tuyết, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể rút ra.
Và một điều khác biệt nữa là, ngày nhỏ, trong lòng anh chỉ có sợ hãi, nước mắt chảy ra đều đóng thành băng. Còn bây giờ, anh không sợ gì cả, vì trong lòng anh có nhiệm vụ, có người đang đợi.
Trình Cảnh Mặc khom lưng, vén những bụi cỏ cao đến bắp chân, cẩn thận kiểm tra từng gốc cây. Đúng lúc anh nghĩ sẽ lại thất vọng quay về thì phát hiện một ký hiệu ở gần rễ một thân cây. Anh mừng như điên, lấy đèn pin từ túi ra soi vào, đúng là ký hiệu quen thuộc của họ.
Anh rút con d.a.o găm từ sau thắt lưng ra, khắc thêm một ký hiệu khác bên cạnh. Vì quá xúc động, khi khắc ký hiệu này, tay anh không ngừng run rẩy.
Khắc xong, Trình Cảnh Mặc ngồi xuống đất, lại ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời. Anh lầm bầm: “Đã lập xuân rồi…”
Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt giờ này chắc đang ngủ rất say. Anh đã nói sẽ về trong vòng một tháng, vậy mà đã 74 ngày rồi, anh vẫn chưa về. Vu Hướng Niệm ở nhà mỗi ngày vừa phải làm việc, lại vừa phải giặt quần áo, nấu cơm. Áo dày như vậy, nước lại lạnh như thế, cánh tay mảnh mai của cô liệu có vắt khô nổi không?
Vu Hướng Niệm chắc chắn đang rất giận. Có khi trong mơ cũng đang mắng anh. Mỗi khi nghĩ đến cô, Trình Cảnh Mặc lại vừa mừng vừa lo. Cô là người đã mang sắc màu vào thế giới đen trắng của anh, thắp lên ánh sáng trong cuộc sống của anh. Cũng chính cô là người khiến anh lo được lo mất, luôn sợ mình làm chưa đủ tốt, không thể cho cô cuộc sống cô mong muốn.
Trình Cảnh Mặc thầm thở dài, đứng dậy quay trở về. Bước chân anh rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc đi rất nhiều.
Đi hơn một tiếng, anh đến gần một hang động. Trình Cảnh Mặc cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo không có gì bất thường, rồi mới khom người chui vào.
Trong hang, ba chiến sĩ nghe thấy tiếng động, đồng loạt mở mắt nhìn ra cửa hang. Tay họ cầm chặt súng, sẵn sàng chiến đấu.
“Là tôi,” Trình Cảnh Mặc nói nhỏ.
Sự cảnh giác trong mắt ba chiến sĩ tan biến. Sau khi Trình Cảnh Mặc đến gần, một người hỏi: “Phó đoàn trưởng Trình, có tin gì không?”
Trình Cảnh Mặc nghiêm trang gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hiếm thấy: “Vu Hướng Dương bình an.”
Ba chiến sĩ cùng thở phào, lộ ra nụ cười thư thái: “Cuối cùng cũng có tin!”
Trình Cảnh Mặc nói: “Mấy ngày tới, chúng ta tìm đủ thức ăn, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi Vu Hướng Dương trở về.” Ba người gật đầu mạnh mẽ. “Các cậu nghỉ ngơi tiếp đi, tôi gác.”
“Phó đoàn trưởng Trình, anh đã ba ngày hai đêm không chợp mắt, anh nghỉ đi, để tôi gác cho.” Phạm Lỗi ưỡn ngực, xung phong nói.
“Đừng nói nữa, tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Trình Cảnh Mặc nói. “Đêm mai cậu gác.”