Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 19
Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:59
Dáng vẻ này của cô hệt như đang làm nũng, Trình Cảnh Mặc sững sờ, "Tôi còn chưa kịp nếm."
Nói rồi anh thật sự đưa chén trà lên nhấp một ngụm, khiến Vu Hướng Dương ở bên cạnh bật cười chế nhạo.
Vu Gia Thuận lườm một cái, Vu Hướng Dương lập tức câm nín.
Bữa cơm dọn ra, cả nhà quây quần quanh chiếc bàn tròn. Trong nhà có cô giúp việc và một đồng chí cảnh vệ, nên bữa cơm rất thịnh soạn, có cá, có thịt, có đủ loại rau. Triệu Nhược Trúc còn mở một chai rượu Trình Cảnh Mặc mang đến, rót cho mỗi người một chén nhỏ.
Tiểu Kiệt ngồi trên bàn ăn rất rụt rè, ngại gắp thức ăn. Vu Hướng Niệm gắp cho cậu bé một miếng cá, nhỏ giọng nói: "Muốn ăn gì thì tự gắp đi, cứ như ở nhà mình ấy. Con là đàn ông con trai, không được ngại ngùng."
Tiểu Kiệt nhìn cô với ánh mắt phức tạp, rồi dẩu môi, "Con có ngại đâu!"
Vu Hướng Niệm để ý thấy, thật ra Trình Cảnh Mặc cũng rất ít gắp thức ăn, dù có gắp thì cũng chỉ một chút, cảm giác ... không dám ăn thoải mái.
Ăn xong, Vu Hướng Niệm bị Triệu Nhược Trúc gọi vào phòng ngủ với lý do xem bộ quần áo mới may. Triệu Nhược Trúc thay đổi thái độ rất nhanh, vừa rồi còn vui vẻ tươi cười, cửa phòng vừa đóng lại, mặt bà đã trở nên lạnh lùng. "Hướng Dương nói, con muốn ly hôn với Trình Cảnh Mặc?"
Vu Hướng Niệm nghe bố mẹ gọi về ăn cơm đã đoán được ngay là cái miệng rộng của Vu Hướng Dương "gây hoạ".
Vu Hướng Niệm lười biếng tựa lưng vào ghế sofa, "Con với anh ấy có tình cảm gì đâu ạ."
"Tình cảm có thể bồi đắp được!" Triệu Nhược Trúc ngồi đối diện Vu Hướng Niệm, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu con không sợ bố đánh gãy chân thì cứ ly hôn đi! Ly hôn rồi, mẹ với mấy anh con cũng không thèm quản con nữa!"
Vu Hướng Niệm tặc lưỡi, "Đồng chí Triệu Nhược Trúc, dù gì mẹ cũng là người trí thức, tư tưởng tiến bộ, sao lại có thể cưỡng bức, đe dọa tinh thần con cái thế hả?"
"Người trí thức cũng phải lo hạnh phúc cho con gái chứ!" Triệu Nhược Trúc nói năng đầy lý lẽ.
"Mẹ lo hạnh phúc cho con, thì cũng không thể phá hoại hạnh phúc của người khác chứ ạ!"
Triệu Nhược Trúc nhíu mày, "Mẹ phá hoại hạnh phúc của ai?"
Vu Hướng Niệm không nói thẳng rằng bố mẹ đã chia rẽ Trình Cảnh Mặc và Ngô Hiểu Mẫn, mà nói giảm nói tránh đi: "Trình Cảnh Mặc ở bên con, anh ấy không hạnh phúc."
Triệu Nhược Trúc dường như nhìn thấu suy nghĩ của con gái, bà tỏ vẻ giận. "Vu Hướng Niệm à Vu Hướng Niệm! Con nói xem sao con chẳng thừa hưởng được một chút ưu điểm nào của mẹ vậy? Trình Cảnh Mặc đã cưới con rồi, cuộc hôn nhân của hai đứa là quân hôn, được tổ chức bảo vệ! Dù có người phụ nữ nào đến phá hoại, con cũng có quyền phản kháng một cách đường đường chính chính, phải mạng mẽ đánh đuổi cô ta đi!"
Nghe mẹ nói, quả không hổ danh là người từng tham gia kháng chiến, ngay cả việc giữ gìn hôn nhân cũng có thể ví như "chiến tranh bảo vệ"!
Nhưng ngẫm lại lời Triệu Nhược Trúc nói cũng đúng. Cô và Trình Cảnh Mặc là vợ chồng hợp pháp. Dù là bạn gái cũ hay người trong lòng, kẻ nào dám đến phá hoại đều là vi phạm đạo đức, phá hoại quân hôn! Còn nếu Trình Cảnh Mặc lại dây dưa không rõ ràng với bọn họ, đó chính là vấn đề về tư cách, là ngoại tình trong hôn nhân! Cô, Vu Hướng Niệm, hoàn toàn có thể đứng trên lập trường đạo đức mà chỉ trích bọn họ!
"Tất nhiên, Trình Cảnh Mặc là một người đàn ông chín chắn, bố và mẹ đều tin tưởng cậu ấy sẽ không làm gì có lỗi với hôn nhân. Con cũng đừng nghĩ lung tung nữa." Triệu Nhược Trúc nói, đột nhiên chuyển chủ đề, "Hai đứa... đến bây giờ vẫn chưa động phòng?"
Vu Hướng Niệm trợn tròn mắt, bực bội nói: "Cho dù con đồng ý, anh ấy cũng có muốn đâu!"
Cô là người hiện đại, tư tưởng không hề bảo thủ. Hơn nữa, kiếp trước cô chỉ lo học rồi đi làm, đến c.h.ế.t cũng chưa từng yêu đương, hối hận muốn chết! Trình Cảnh Mặc vừa đẹp trai, dáng người lại chuẩn, nghĩ đến cơ bụng rắn chắc và vòng eo thon gọn của anh, Vu Hướng Niệm thấy, cho dù có "ngủ" một đêm, thì cô cũng chẳng thiệt thòi gì!
“Hả?!” Triệu Nhược Trúc giật mình mở to miệng, như thể không tin vào tai mình. Sau một thoáng sững sờ, bà đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Con gái tôi cuối cùng cũng thông suốt rồi!”
Rồi bà bắt đầu say sưa kể lể những ưu điểm của Trình Cảnh Mặc. “Cảnh Mặc đứa nhỏ này chững chạc, điềm đạm, lại có năng lực. Con xem, cậu ấy là phó đoàn trưởng trẻ nhất của lục quân đấy! Sau này lên được đến chức của ba con cũng không phải là không thể. Con chẳng cần phải làm gì, cứ ở bên cậu ấy là có cuộc sống sung sướng cả đời.”
Vu Hướng Niệm bất giác nghĩ đến vầng sáng màu trên đầu Trình Cảnh Mặc và cả trên đầu ba cô. Hai vầng sáng ấy giống hệt nhau, về màu sắc, chỉ là độ sáng thì khác nhau một chút.
Như vậy liệu có phải do số phận của hai người có điểm tương đồng không ?
Trình Cảnh Mặc cuối cùng thật sự sẽ trở thành Tổng tư lệnh của lục quân, là người kế nhiệm của ba cô ?
Nếu vậy… vầng sáng ấy chẳng lẽ là dấu hiệu cho vận mệnh và tương lai của họ ?
Vậy còn những vầng sáng có màu sắc khác thì sao? Chúng lại đại biểu cho điều gì ?
Một loạt suy nghĩ dồn dập đến trong đầu cô, đến nỗi cô thậm chí quên mất là đang nói chuyện với mẹ !