Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 22

Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:00

Bên nhà Tiếu Đoàn Kết, Liễu Trân đang khâu đế giày. Thấy chồng mang trứng gà về, sắc mặt cô ấy lập tức sa sầm. “Cô ấy đến cả trứng gà cũng chê à?”

Tiếu Đoàn Kết đặt giỏ trứng lên bàn, “Không phải chê đâu. Cô ấy bảo ba đứa trẻ nhà mình đang tuổi lớn, để lại cho chúng nó ăn.”

Liễu Trân không thể tin vào tai mình. “Cô ấy thật sự nói vậy sao? Em không tin!”

“Anh lừa em làm gì. Phó đoàn trưởng Trình bảo anh đan cho nhà họ một cái giỏ đấy.” Tiếu Đoàn Kết dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Vợ chồng mình đừng nhìn người bằng con mắt cũ nữa. Con người có thể thay đổi. Anh thấy đồng chí Vu cũng là người biết lẽ phải, không giống như mọi người đồn đại là vô lý đâu.”

Liễu Trân nhớ lại cảnh Vu Hướng Niệm cứu Phương Tử. Cô ấy rõ ràng có thể đứng ngoài, nhưng lại không do dự bế Phương Tử lên, mặc kệ những lời xì xào của mọi người xung quanh. Nếu Phương Tử không được cứu, những người đó, bao gồm cả cô ấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm Vu Hướng Niệm hại c.h.ế.t con bé. Lúc đó, mọi chuyện sẽ bị làm ầm ĩ lên biết bao! Vu Hướng Niệm lại không hề nghĩ nhiều, chỉ một lòng cứu đứa trẻ.

Nghĩ như vậy, Liễu Trân thấy tính tình Vu Hướng Niệm tuy hơi tệ, nhưng lòng dạ lại khá tốt!

Trở lại nhà Trình Cảnh Mặc.

Vu Hướng Niệm tắm xong, nói với Trình Cảnh Mặc: "Cởi áo ra, để tôi xem vết thương cho anh."

"Không cần đâu, tôi không sao!" Trình Cảnh Mặc lo Vu Hướng Niệm lại làm vết thương trầm trọng hơn.

Vu Hướng Niệm khó chịu, cho bác sĩ Ngô xem mà không cho cô xem! Y thuật của cô còn giỏi hơn bác sĩ Ngô cả trăm lần! 

Hừ ! Không cho cô xem phải không ? 

Được thôi !

Cô càng muốn xem !

“Anh tự cởi ra cho tôi xem, hay là tôi mời bác sĩ Ngô đến nhà để xem cho anh, anh chọn đi!” Cô nói, mỉm cười.

Nhìn có vẻ có hai lựa chọn, nhưng thật ra chỉ có một. Nếu Trình Cảnh Mặc chọn để cô xem, thì cô sẽ kiểm tra kỹ vết thương cho anh. Nhưng nếu Trình Cảnh Mặc chọn bác sĩ Ngô, thì cô lại càng có cơ hội để "kiểm tra kỹ" cho anh hơn.

Nhìn nụ cười tươi rói của Vu Hướng Niệm, Trình Cảnh Mặc thấy sống lưng hơi lạnh. Chẳng lẽ là do vừa tắm nước lạnh xong?

Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì đừng chọc giận cô ấy nữa. Nửa năm nay, anh đã chịu đủ những trò gây rối vô cớ của Vu Hướng Niệm rồi, khó khăn lắm mới được yên tĩnh mấy ngày. Xem thì xem, cùng lắm là anh vào viện lần nữa!

Trình Cảnh Mặc ngồi xuống ghế, vén áo lên.

Vu Hướng Niệm rất hài lòng với lựa chọn sáng suốt của anh, nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ. “Cởi áo ra đi!”

Khụ, cô thật sự là vì xem vết thương thôi, không phải là vì muốn quang minh chính đại chiêm ngưỡng vóc dáng và cơ bắp của Trình Cảnh Mặc đâu.

"Hả?" Trình Cảnh Mặc hơi ngượng ngùng nói: "Thế này không xem được sao?"

"Anh là đàn ông con trai, cởi cái áo thôi mà cứ bà bà mụ mụ mãi thế? Cởi áo ra đi, cởi ra mới kiểm tra được chứ !" Cô "lẽ chính từ nghiêm" mà nói.

Trình Cảnh Mặc, người đàn ông này, ở nhà mặc áo sơ mi lúc nào cũng cài cúc đến tận cổ, cứ như sợ cô làm gì anh vậy.

Trình Cảnh Mặc bất đắc dĩ đành cởi áo trên ra.

Vu Hướng Niệm đến gần chiêm ngưỡng thân hình người đàn ông trước mắt. Làn da màu lúa mạch, cơ bắp cuồn cuộn, vai rộng eo thon, sáu múi bụng rõ ràng, tấm lưng rộng, đường nét cơ bắp sắc nét.

Vóc dáng này, thật khiến người ta muốn chạm vào!

Vu Hướng Niệm nuốt nước bọt, cố gắng kiềm hãm không "thả quỷ". Cô ngồi xổm xuống và bắt đầu kiểm tra vết thương.

Cơ thể trần của Trình Cảnh Mặc ở ngay trước mặt không lúc nào không dụ hoặc Vu Hướng Niệm, cô ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên người anh. Những người đàn ông khác, cô đã nhìn thấy không ít, nhưng không hiểu sao lúc này, mặt cô lại hơi nóng lên.

Cô dùng bông thấm cồn, nhẹ nhàng lột băng gạc, cẩn thận kiểm tra. Vết thương đã lành gần hết.

Vu Hướng Niệm sát trùng lại một lần nữa, bôi thuốc, rồi đứng dậy, "Không cần băng lại đâu, để vết thương thoáng sẽ mau lành hơn. Sáng mai tôi sẽ bôi thuốc cho anh thêm một lần nữa."

Không hề cảm thấy đau đớn như mong đợi, Trình Cảnh Mặc hầu như không có cảm giác gì. Anh có chút không tin nổi, "Thế này là xong rồi sao?"

"Có phức tạp lắm đâu?" Vu Hướng Niệm hỏi lại. Cô lập tức nhận ra và nói, "Từ nhỏ tôi đã thấy mẹ xử lý vết thương cho người khác, đã sớm học được ."

Sợ Trình Cảnh Mặc lại hỏi thêm gì, Vu Hướng Niệm vội vàng chuyển chủ đề. "Sáng mai anh không cần đến căng tin ăn cơm đâu, hôm nay tôi mua bốn cái bánh bao thịt để trong tủ rồi, chỉ cần hâm nóng lên là ăn được."

"À, tôi còn mua cho Tiểu Kiệt hai đôi giày, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng mua cho thằng bé, cả bánh kẹo nữa…" Cô vừa nói vừa quay người trở vào phòng ngủ.

Trình Cảnh Mặc im lặng lắng nghe, mặc lại quần áo. Ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa sắc bén.

Vu Hướng Niệm trở lại phòng ngủ, lấy những thứ mẹ vừa đưa ra kiểm kê lại. Mười tờ tiền giấy “Đại đoàn kết” mệnh giá mười đồng, hai mươi cân phiếu gạo, ba cân phiếu dầu, hai cân phiếu đường, ba cân phiếu thịt và hai cân phiếu bánh kẹo.

Nhìn những thứ này, Vu Hướng Niệm lại rơi vào mâu thuẫn. Cô không muốn sống dựa dẫm vào người khác, cô muốn tự lực cánh sinh. Nhưng ở thời đại này, cô có thể làm gì? Chẳng lẽ lại đi cầm d.a.o phẫu thuật, chạy khắp nơi hỏi người ta có muốn phẫu thuật không?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.