Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 220
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:37
Trình Cảnh Mặc mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu đen, cổ áo sơ mi trắng lộ ra một chút, đi một đôi giày da đen. Trong tất cả mọi người ở đó, anh là người cao nhất, anh tuấn nhất, với bộ trang phục này, anh đích thị là người đàn ông bảnh bao nhất cả làng!
Đương nhiên, Vu Hướng Niệm vừa bước ra, cũng là người xinh đẹp nhất ở đây.
Trình Cảnh Mặc nhìn thấy cô. Mái tóc búi gọn gàng sau đầu, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế, càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của cô. Dáng người cô mảnh khảnh, chiếc áo bông mặc trên người không hề làm cô trông mập, mà lại toát lên một vẻ ngây thơ, trần thế. Trong mắt anh, cô giống như một tiên nữ giáng trần, vương vấn chút hơi khói của nhân gian.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là sự hài lòng và vui mừng. Vu Hướng Niệm từ từ đến gần Trình Cảnh Mặc, chu môi đỏ lên: “Anh có chắc là em rất đẹp không?”
Trình Cảnh Mặc hiểu Vu Hướng Niệm, cô thà c.h.ế.t cũng không muốn xấu xí. Anh đáp bằng giọng nói từ tận đáy lòng: “Đẹp. Hôm nay em là người đẹp nhất!”
Vu Hướng Niệm cười mãn nguyện: “Em còn trang điểm nữa đấy.” Hàng ngày cô hầu như không trang điểm.
“Ừm.” Trình Cảnh Mặc chỉ nhìn ra được cô tô son. “Em có trang điểm hay không đều đẹp cả.”
Hai người từ lúc quen nhau đến giờ vẫn luôn nói chuyện và ở chung với nhau như vậy. Họ chẳng thấy có gì là kỳ lạ. Nhưng trong mắt người ngoài, hai vợ chồng này trước mặt bao nhiêu người mà cứ tình tứ với nhau. Điều đó khiến mọi người vô cùng chướng mắt!
Đương nhiên, lời đồn lại nổi lên. Hèn chi, vợ con nuôi kia ngày nào cũng ở nhà không làm gì cả, mà thằng con nuôi vẫn cam tâm tình nguyện nuôi cô ta. Chẳng phải là dựa vào cái khuôn mặt và vóc dáng đó sao?
Đúng là một con hồ ly tinh, khiến thằng chồng bị mê hoặc. Hèn chi, thằng con nuôinăm đó c.h.ế.t sống không cưới con Xuân. Có con hồ ly tinh này rồi, ai thèm con Xuân chân lấm tay bùn kia!
Khách khứa bắt đầu đến, Vu Hướng Niệm tay bưng một chiếc khay đựng kẹo, cùng Trình Cảnh Mặc đứng ở cửa đón khách. Thật ra trong số khách đến, rất nhiều người Trình Cảnh Mặc không còn nhớ mặt nữa. May mà có Trình Trụ đứng ở cửa phụ trách đón khách và giới thiệu.
“Cuối cùng anh cũng chịu về rồi à ?” Một người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi, một tay nắm một đứa trẻ, giọng điệu đầy vẻ oán giận và hằn học.
“Trình Xuân, đến rồi à.” Trình Cảnh Mặc vẫn với giọng điệu bình tĩnh như thường lệ. Anh quay sang giới thiệu với Vu Hướng Niệm: “Đây là em gái của anh, Trình Xuân.”
Thật ra không cần Trình Cảnh Mặc giới thiệu, Vu Hướng Niệm cũng đã đoán ra. Ngũ quan của người nhà này vẫn rất giống nhau, đều thừa hưởng khuôn mặt tròn của Trình Hoa Tử và chiếc mũi tẹt của Mộc Hoán Trân. Chỉ có Trình Cảnh Mặc không phải con ruột, nếu không dù anh có ưu tú đến đâu, Vu Hướng Niệm cũng sẽ không vừa mắt!
“Chào em, Trình Xuân.” Vu Hướng Niệm mỉm cười.
Vu Hướng Niệm cao hơn Trình Xuân khoảng sáu, bảy phân. Trình Xuân liếc xéo cô một cái. Vu Hướng Niệm có thể cảm nhận được Trình Xuân không thích mình.
Cô khó hiểu!
Vu Hướng Niệm lảng tránh ánh mắt không thân thiện của Trình Xuân, lấy từ trên khay hai viên kẹo cho hai đứa trẻ.
“A Xuân, Thiết Đông không đến à?” Trình Trụ hỏi.
“Anh hai.” Lúc này Trình Xuân mới quay sang nhìn Trình Trụ. “Công việc đồng áng còn chưa xong, anh ấy lát nữa sẽ đến.”
“Dẫn con vào đi thôi.” Trình Trụ nói.
Lại có thêm vài người khách được dẫn vào. Lúc này, một người phụ nữ rất gầy đi tới, tay dắt theo một cậu bé khoảng ba tuổi. Người phụ nữ ngoài hai mươi, mặc quần áo màu xám nhạt sạch sẽ, tóc thắt một b.í.m gọn gàng sau gáy, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hơn những người phụ nữ khác ở đây. Tiếc là gò má bên trái có một vết sẹo, hơi thâm, khóe mắt cũng có chút bầm.
“Mặc, về rồi à.” Giọng cô rất nhẹ nhàng, thoải mái, không giống những người phụ nữ khác.
Trình Cảnh Mặc ngẩn người một lát, rồi mới nhận ra: “Đông Cúc à?”
Người phụ nữ cười gượng: “Cậu vẫn còn nhận ra tôi.” Rồi cô ta quay sang nhìn Vu Hướng Niệm: “Chị dâu thật sự rất đẹp.”
Trực giác của một người phụ nữ nói cho Vu Hướng Niệm biết, mối quan hệ giữa Trình Cảnh Mặc và người phụ nữ này không hề bình thường! Khi Trình Cảnh Mặc nhìn Đông Cúc, trong mắt có sự xao động. Còn khi Đông Cúc nhìn Trình Cảnh Mặc, trong mắt cô ấy có sự đau khổ và cũng có chút vui mừng.
Lẽ nào đây là mối tình đầu thanh mai trúc mã trong truyền thuyết sao?!
Trình Cảnh Mặc mời cô ta: “Vào ngồi đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
Đông Cúc gật đầu cười.
Vu Hướng Niệm cúi người xuống, để đứa trẻ đi cùng Đông Cúc tự lấy kẹo ăn. Đông Cúc dặn con: “Chỉ lấy một viên thôi.”
Chỉ vì câu nói này, Vu Hướng Niệm có ấn tượng khá tốt về Đông Cúc. Những người phụ nữ khác miệng thì nói con lấy ít thôi, nhưng mắt lại liếc nhìn con, mong con lấy càng nhiều càng tốt. Còn Đông Cúc thì thật lòng, cô ấy bảo con chỉ lấy một viên.
Đông Cúc dẫn con vào nhà, Trình Trụ thuận miệng nói một câu.
“Đông Cúc khổ mệnh. Mấy năm trước bố nó mất, nó lấy một thằng chồng lười biếng, suốt ngày say rượu rồi đánh đập hai mẹ con nó.”
Vu Hướng Niệm thấy Trình Cảnh Mặc cúi gằm mặt xuống.
Vu Hướng Niệm nhìn anh, trong đầu đã viết ra một thiên tiểu thuyết thanh mai trức mã: Thanh mai trúc mã xa cách nhiều năm, biết được đối phương sống không tốt, trong lòng áy náy, đau khổ và thương xót.
Không lâu sau, lại có thêm mấy vị khách đến. Dẫn đầu là một người đàn ông ngoài 60 tuổi, mặc một bộ đồ màu xanh lam, trên đầu đội mũ cùng màu, râu ria bạc phơ. Trình Cảnh Mặc vừa thấy ông đã vội vàng ra đón: “Chú ba, chú đến rồi ạ.” Nghe giọng nói, Vu Hướng Niệm biết Trình Cảnh Mặc rất kính trọng người này.