Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 45
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:04
Khi mọi người đang chờ đợi đàn sói vồ con mồi, người chiến sĩ đang trèo trên cây bỗng la lên một tiếng rồi rơi xuống. Tiếng động bất ngờ khiến đàn sói giật mình, chúng hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.
"Nổ súng!" Trình Cảnh Mặc ra lệnh, giọng đầy dứt khoát: "Số 2 chú ý quan sát hướng chạy của sói!"
Số 2 chính là Vu Hướng Dương.
Vài tiếng s.ú.n.g vang lên, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng. Cả đội từ trong bụi cây bước ra, trước mắt là bốn xác sói.
"Mẹ kiếp, chạy mất một con!" Đổng Minh Hạo tức tối.
Người chiến sĩ kia chủ động nhận lỗi: "Phó Đoàn trưởng Trình, lúc nãy trên cây, tôi cảm giác có gì đó trên đầu, ngẩng lên thì thấy một con rắn, hoảng quá nên ngã xuống."
"Đồng chí không sao chứ?"
Người chiến sĩ kia vặn vẹo thân mình, nói: "Tôi không sao."
Lúc này, Vu Hướng Dương cũng từ trên cây xuống, hắn nói: "Con sói chạy thoát bị tôi b.ắ.n gục rồi."
Trình Cảnh Mặc gật đầu: "Hướng nào? Dẫn đường."
Năm người chạy theo hướng con sói. Khi đến nơi, con sói đã c.h.ế.t hẳn.
Trình Cảnh Mặc quan sát xung quanh, giọng ra lệnh: “Ổ sói ở gần đây, mọi người tìm đi.”
Lập tức, cả đội bật đèn pin trên người lên. Bầy sói đã bị tiêu diệt, cho dù có con thoát được cũng đã hoảng sợ mà bỏ chạy.
Sau hai ba tiếng tìm kiếm, họ phát hiện ra một cái hang núi, bên trong có bốn con sói con vừa c.h.ế.t cách đó không lâu. Có lẽ vì chúng còn quá nhỏ không thể chạy, nên con sói mẹ trong lúc hoảng loạn đã cắn c.h.ế.t chúng để tránh bị con người bắt được.
“Đúng là lang sói mà, đến con ruột cũng nhẫn tâm cắn chết!” Đồng Minh Hạo chửi thầm.
Cả đội ở lại trong hang chờ đến rạng sáng. Trình Cảnh Mặc cẩn thận kiểm tra dấu chân ở cửa hang và xác nhận có một con sói rất to khỏe đã ở đây.
Trước khi rời đi, họ đốt cháy cái hang và gom năm con sói đã bị tiêu diệt tối qua lại một chỗ. Trình Cảnh Mặc kiểm tra từng móng vuốt của chúng nhưng không tìm thấy dấu móng vuốt lớn kia.
“Hiện tại chỉ có một con sói trốn thoát,” hắn nói. “Sói con và ổ sói đều đã không còn, theo tập tính của loài sói, nó chắc chắn sẽ quay lại báo thù.”
Trình Cảnh Mặc nhìn lại tai của mấy con sói, đều còn nguyên vẹn. Hắn bật cười mỉa mai chính mình. Vu Hướng Niệm chỉ là nằm mơ, mà hắn lại coi là thật.
Năm người ở lại đó thêm ba ngày nữa. Họ đổi vài chỗ để đặt bẫy, thay phiên nhau canh gác 24/24 giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng con sói nào.
Đồng Minh Hạo là người nóng tính, bực bội nói: “Mẹ nó, tôi mà nói thì cứ treo xác mấy con sói này lên cây, cho con sói còn lại nhìn xem kết cục của đồng loại nó! Không dụ được nó ra thì cũng phải chọc tức cho nó c.h.ế.t khiếp!”
Vu Hướng Dương bĩu môi: “Thôi đi, cậu còn không kiên nhẫn bằng con sói kia!”
Trình Cảnh Mặc hiểu rằng con sói kia vẫn luôn lẩn khuất đâu đó để theo dõi họ, chờ đợi thời cơ. Lúc này, cuộc chiến chính là sự kiên nhẫn. Ba ngày ăn không ngon ngủ không yên, lại thêm thời tiết oi bức, muỗi đốt và sự chờ đợi vô vọng đã thử thách lòng kiên nhẫn của tất cả mọi người.
Anh đã rời khỏi nhà năm ngày. Không biết hai người kia ở nhà ăn uống thế nào, quần áo bẩn đã chất thành gì rồi, ... Vu Hướng Niệm có dẫn Đinh Vân Phi về nhà nữa không?
Sáng ngày thứ sáu, Trình Cảnh Mặc quyết định: “Thôi, về đơn vị!”
Vu Hướng Dương ngạc nhiên: “Vẫn còn một con sói đấy!”
“Chấp hành mệnh lệnh!”
“Nó” đã chờ đợi suốt mấy ngày rồi, chắc chắn lòng kiên nhẫn đã đến giới hạn. Khi nhìn thấy họ rời đi, nó sẽ nghĩ thời cơ đã đến, và vì nóng lòng báo thù nên sẽ tự động xuất hiện.
Họ vừa đi được chưa đầy một cây số, liền nghe thấy tiếng sói tru.
“A ú…uuuu…”
“A ú…uuuu…”
“Có hai con sói!” Đồng Minh Hạo kinh hô.
Hai tiếng tru này phát ra từ hai hướng khác nhau.
“Im lặng, nghe tiếp!” Trình Cảnh Mặc ra lệnh.
Quả nhiên, sói lại tru thêm hai tiếng nữa.
“Hướng Dương, cậu dẫn đội đi hướng kia!” Trình Cảnh Mặc chỉ tay. “Minh Hạo, đi với tôi! Xong việc thì tập trung ở đây.”
Năm người chia làm hai đội và bắt đầu hành động.
Trình Cảnh Mặc lớn lên ở vùng núi, nên chạy rất nhanh. Hắn chạy được vài trăm mét, quả nhiên nhìn thấy con sói.
Con sói thấy họ liền bỏ chạy. Trình Cảnh Mặc nổ hai phát s.ú.n.g nhưng đều trượt. Con sói rất ranh mãnh, thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây.
Sau khi chạy khoảng bảy, tám cây số, họ đến một vách núi. Con sói biến mất, Đồng Minh Hạo cũng không đuổi kịp, không biết đã đi đâu.
Trình Cảnh Mặc cầm súng, cảnh giác quan sát xung quanh. Có tiếng bước chân từ trong rừng cây. Trình Cảnh Mặc tưởng Đồng Minh Hạo đến gần, ai ngờ người chạy ra lại là Vu Hướng Dương.
Vu Hướng Dương ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“Truy sói nên chạy đến đây.”
“Tôi cũng vậy. Con sói đâu rồi?”
“Cẩn thận một chút, chúng cố ý dẫn chúng ta đến đây.”
Trong lúc nói chuyện, một con sói từ sau tảng đá lớn trên sườn núi lao ra.
Trình Cảnh Mặc quay lưng về phía sườn núi. Vu Hướng Dương nổ hai phát s.ú.n.g về phía con sói. Con sói rất nhanh nhẹn, nhanh chóng chạy thoát.
Cùng lúc đó, một con sói khác từ sau lưng Vu Hướng Dương lao tới tấn công hắn.
“Sau lưng cậu kìa!” Trình Cảnh Mặc vừa hét lên vừa nổ hai phát súng. Con sói ngã xuống cách lưng Vu Hướng Dương hai mét.
Vu Hướng Dương nhanh nhẹn lật người đứng dậy, hồn vía lên mây. Nếu Trình Cảnh Mặc không b.ắ.n trúng, hắn đã bị sói vồ rồi.
Vu Hướng Dương vừa quay đầu nhìn lại, quay ra đã thấy một con sói khác đang lao vào Trình Cảnh Mặc.
“Sau lưng cậu cũng có!” Hắn hét lớn, giơ s.ú.n.g lên.
Hai con sói này quá quỷ quyệt, còn biết phối hợp. Con trước xuất hiện để thu hút sự chú ý, con sau sẽ tấn công bất ngờ từ phía sau. Khi con trước tấn công một người, con sau lại đồng thời tấn công người kia.
Trình Cảnh Mặc nhanh nhẹn nghiêng người, con sói vồ hụt.
Vu Hướng Dương đã b.ắ.n trúng bụng con sói, nhưng nó quá to khỏe, gần bằng hai con sói bị tiêu diệt trước cộng lại. Nó nhanh chóng quay đầu lại vồ tiếp.