Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 84
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:12
Vu Hướng Niệm cầm miếng thịt bò kho vào bếp, đặt lên thớt. Cô rửa tay, rồi cố tình quay lưng về phía Trình Cảnh Mặc để thái thịt. Cô không muốn nhìn anh, sợ anh sẽ ngại.
“Trình Cảnh Mặc, anh biết ‘hải hậu’ không?”
Trình Cảnh Mặc đang vo gạo, “Ai cơ?”
Vu Hướng Niệm nói: “‘Hải hậu’ không chỉ cụ thể một người nào, mà là chỉ một người phụ nữ hẹn hò cùng lúc với vài người đàn ông. Nhưng mấy gã đàn ông này lại không biết, cứ coi cô ta là nữ thần cao quý, trong sáng.”
Trình Cảnh Mặc nói với giọng thiếu cảm xúc, “Vậy à?”
“Hải hậu ấy, đặc biệt giỏi ‘nắm thóp’ đàn ông. Rất giỏi giả vờ, không có một câu nào là thật! Gã đàn ông nào thích kiểu người gì, cô ta sẽ giả vờ thành kiểu người đó.”
Trình Cảnh Mặc hừ lạnh một tiếng, “Đúng là rất giỏi giả vờ.”
Vu Hướng Niệm cho rằng anh đã hiểu ẩn ý của mình, cô vui vẻ nói: “Đó không phải lỗi của đàn ông. Gã nào cũng sẽ trải qua giai đoạn đau khổ đến tan nát cõi lòng vì một người phụ nữ. Một khi vượt qua được, thể xác và tinh thần của người đàn ông đó sẽ lột xác, trở nên mạnh mẽ, không dễ bị tổn thương nữa.”
Trình Cảnh Mặc hừ lạnh một tiếng, “Nói như vậy, còn phải cảm ơn cô ta nữa à?”
Vu Hướng Niệm vẫn mải miết thái thịt, không nhìn thấy biểu cảm của Trình Cảnh Mặc. “Sao lại cảm ơn cô ta! Đối với loại phụ nữ này thì phải trả thù thật tàn nhẫn!”
Trình Cảnh Mặc hỏi: “Trả thù thế nào?”
“Tôi nghĩ, nên tìm bằng chứng cô ta bắt cá nhiều tay, rồi tìm một thời cơ thích hợp, công bố những bằng chứng này ra. Không nói làm cô ta thân bại danh liệt, cũng phải làm cho mọi người biết được bản chất của cô ta, không ai thèm coi trọng cô ta nữa!”
“Cô chắc chứ?” Trình Cảnh Mặc có chút kinh ngạc, “Làm như vậy thì sau này cô ta làm sao sống được.”
Vu Hướng Niệm tưởng Trình Cảnh Mặc đến giờ vẫn tiếc nuối không muốn tổn thương Ngô Hiểu Mẫn. Cô thành tâm khuyên anh, “Loại người như cô ta không xứng đáng được đối xử tốt. Anh không nghĩ đến lúc cô ta làm tổn thương những người đàn ông khác sao.”
Đồng tử Trình Cảnh Mặc co lại, anh lại hỏi: “Cô ta hẹn hò với vài người đàn ông cùng lúc, có người đàn ông nào khác biệt, được cô ta đặc biệt coi trọng không?”
Vu Hướng Niệm thầm chửi rủa: Đến mức này rồi mà anh vẫn còn ôm mộng mình là người đặc biệt của cô ta sao!
Cô nói: “Gã nào cũng nghĩ mình là trường hợp đặc biệt, nhưng thực ra chẳng là gì cả! Trong mắt ‘hải hậu’, ai có ích với cô ta, cô ta sẽ coi trọng người đó.”
Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng không nói gì nữa. Vu Hướng Niệm thấy mục đích của mình đã đạt được, thái thịt xong thì đi ra ngoài mà không thèm nhìn anh.
Cô làm thế là để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.
Đến bữa tối, Trình Cảnh Mặc không ăn một miếng thịt bò nào.
Phải rồi, một người đàn ông biết mình bị cắm sừng, làm sao mà nuốt nổi!
Cô sẽ cho anh một khoảng thời gian để bình tâm lại.
Tuy nhiên, Vu Hướng Niệm vẫn muốn nhân cơ hội này mà "thêm dầu vào lửa", “Trình Cảnh Mặc, giận thì giận, nhưng quan trọng là phải ghi nhớ bài học này. Anh phải tự nhắc nhở bản thân, nhất định phải tìm cơ hội trả thù cô ta!”
Lần này, Trình Cảnh Mặc đặt bát xuống, đứng dậy bỏ đi.
Vu Hướng Niệm thầm nghĩ, Ngô Hiểu Mẫn lừa dối anh, sao tôi lại phải rửa bát chứ ??
Tiểu Kiệt nhìn theo bóng Trình Cảnh Mặc giận dữ rời đi, hỏi: “Thím ơi, chú giận cái gì thế?”
Vu Hướng Niệm nói: “Chú nếm phải vị đắng của tình yêu rồi.”
Tiểu Kiệt tò mò, “Vị đắng của tình yêu là đắng đến mức nào ạ?”
Vu Hướng Niệm nói một cách thấm thía, “Đợi khi con lớn, con sẽ được nếm thôi.”
Trình Cảnh Mặc không biết đi đâu, cuối cùng chạy đến sân vận động của bộ đội, chạy hơn mười cây số.
Vu Hướng Niệm bây giờ đến cả việc đòi ly hôn cũng không theo lẽ thường nữa. Trước đây thì gây sự, cãi vã, đập phá. Bây giờ thì lại ám chỉ anh rằng côđang hẹn hò với vài gã đàn ông, rồi còn muốn anh trả thù cô! Một khi anh trả thù, cô sẽ có cớ để ly hôn ?!
Đã khuya, Trình Cảnh Mặc mới về nhà. Anh nhìn Vu Hướng Niệm đang đọc sách, quạt quạt ở trong phòng ngủ. Anh lấy quyển sổ tiết kiệm trong túi quần ra, nắm chặt. Phân vân một lúc lâu, anh lại cất nó vào túi. Miệng lẩm bẩm một câu: “Hải hậu!”
“Ầm ầm ầm…”
Một trận sấm sét vang lên, sau đó là một cơn mưa lớn trút xuống.
Vu Hướng Niệm vừa nghe thấy tiếng mưa, cô chống gậy khập khiễng đi ra ngoài. Nhìn những hạt mưa to nặng hạt rơi lộp bộp xuống sân, chỉ một lúc sau, sân đã ngập đầy nước.
Xưa có ông bán than, trong lòng lo than ế, mong trời rét đậm. Nay có Vu Hướng Niệm, trong lòng lo giày ế, mong trời mưa thật to.
Bỗng nhiên, xung quanh tối đen như mực, hóa ra là bị cắt điện. Trình Cảnh Mặc thắp một chiếc đèn dầu đặt lên bàn. Ánh sáng mờ nhạt khiến mọi thứ đều trở nên lờ mờ. Vu Hướng Niệm không hề để ý đến khuôn mặt đang tối sầm của Trình Cảnh Mặc.
Sáng hôm sau, Vu Hướng Niệm ngủ dậy một cách tự nhiên. Cô mang theo Liễu Trân và Vương Hồng Hương vào thành. Cô dẫn họ đi gặp Chuột, nhận kho hàng, và sắp xếp mọi chuyện vận chuyển hàng hóa.
Kho hàng còn lại 8.500 đôi giày đi mưa. Mỗi đêm vận chuyển một ngàn đôi, chỉ cần chín đêm là xong. Đến lúc đó, con của Bình ca cũng hồi phục, cô cũng sẽ nhận được tiền!