Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 9
Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:58
“Niệm Niệm, Trình Cảnh Mặc!”
Vu Hướng Niệm quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục. Trên vai anh ta là một bao gạo to tướng, tay còn lại lỉnh kỉnh xách theo một thùng dầu ăn, một miếng thịt ba chỉ, một túi đường đỏ và năm cây kẹo hồ lô.
Trình Cảnh Mặc bước ra, đỡ bao gạo trên vai anh ta xuống, “Sao lại mua nhiều đồ thế này?”
“Không phải mua cho cậu, là mua cho em gái tôi với thằng nhóc Tiểu Kiệt.”
Người đàn ông này chính là anh trai thứ ba của Vu Hướng Niệm, Vu Hướng Dương.
Nhắc đến chuyện kết hôn của Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc, tất cả là do Vu Hướng Dương mà ra.
Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc đều là những chiến sĩ xuất sắc, Trình Cảnh Mặc thậm chí còn vượt trội hơn Vu Hướng Dương ở nhiều khía cạnh. Vốn tính tự phụ, Vu Hướng Dương không phục, thường xuyên so kè với Trình Cảnh Mặc. Thành ra ở nhà cũng hay nhắc đến Trình Cảnh Mặc, rốt cuộc thành công gây được sự chú ý của bố mẹ hắn.
Trong một lần thi đấu lớn của quân khu, Trình Cảnh Mặc thể hiện xuất sắc, Vu Gia Thuận, bố của Vu Hướng Dương và Vu Hướng Niệm rốt cuộc nhìn thấy anh. Lúc đó, vì biểu hiện của anh quá xuất sắc, ông mới hỏi cấp dưới, và biết đó chính là Trình Cảnh Mặc mà con trai vẫn hay nhắc tới. Từ những gì ông nghe được, cộng thêm những gì bản thân "mắt thấy", Vu Gia Thuận bắt đầu có ý tưởng, ông âm thầm quan sát Trình Cảnh Mặc, càng xem càng ưng ý, sau đó còn bảo Vu Hướng Dương mời anh về nhà ăn cơm. Cuộc hôn nhân cứ thế được ấn định
Nghĩ đến cuộc hôn nhân đầy gượng ép này, rồi lại nhìn hai người đàn ông trước mắt, lửa giận trong lòng Vu Hướng Niệm bùng lên càng dữ dội. Giọng cô cũng không có chút tử tế nào, “Anh đến đây làm gì?”
Thái độ này của cô lại không khiến Vu Hướng Dương nghi ngờ. Em gái anh ấy vốn chính là như vậy mà, cô không thế mới đáng ngạc nhiên chứ !
“Chậc! Anh ba hơn một tháng không gặp em, đến thăm không được sao?” Nói rồi, anh ấy đưa cây kẹo hồ lô trong tay cho Vu Hướng Niệm, “Kẹo sơn trà, kẹo táo, đều là món em thích, còn hai cây để dành cho Tiểu Kiệt.”
“Ai thích ăn kẹo hồ lô!” Cô đâu phải con nít!
Nhưng khi thấy Vu Hướng Dương mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn đưa tay đón lấy những cây kẹo.
Vu Hướng Dương đưa những món đồ lỉnh kỉnh còn lại cho Trình Cảnh Mặc, “Niệm Niệm thích ăn thịt lợn xào ớt xanh, còn tôi thì thích thịt kho tàu, hầm chung với khoai tây nữa thì tuyệt cú mèo!”
Trình Cảnh Mặc liếc nhìn hắn, “Cậu làm?”
Vu Hướng Dương cười hì hì, “Tôi phải nói chuyện với em gái tôi đã, xem nó bắt nạt cậu như thế nào!”
Trình Cảnh Mặc không nói gì nữa, xách thùng dầu và miếng thịt vào bếp. Tiếng d.a.o thớt lách cách vang ra.
Vu Hướng Niệm cắn một miếng kẹo táo chua, miệng vừa nhai vừa nói: “Anh vào giúp anh ấy đi, anh ấy vẫn còn vết thương đấy, sao lại để anh ấy nấu cơm một mình?”
Vu Hướng Dương kéo một cái ghế ra ngồi xuống, vẻ thản nhiên đáp: “Không phải chỉ là bị đ.â.m một nhát d.a.o thôi sao? Lúc đó cậu ta còn có thể đuổi theo tội phạm mấy trăm mét để tóm gọn cơ mà. Hơn mười ngày rồi, có nấu cơm thôi mà cũng không được à ?!”
Vu Hướng Niệm cãi lại: “Vết thương của anh ấy bị bung chỉ và lại chảy m.á.u đấy.”
“Thế thì đã sao? Cậu ta mà "ăn" thêm một nhát d.a.o nữa cũng không nhằm nhò gì đâu!”
Nhìn vẻ mặt bất cần của Vu Hướng Dương, Vu Hướng Niệm cũng không miễn cưỡng hắn, cô quay sang nói với Trình Cảnh Mặc: “Vậy lần sau anh mà bị người ta đ.â.m một nhát, cũng đừng tỏ ra yếu đuối, nên làm gì thì vẫn làm bình thường đi nhé.”
Vu Hướng Dương: “...”
Đúng là em gái ruột của hắn, lhá mồm liền ai cũng "đâm"!
Nhưng sao hắn lại cảm thấy Trình Cảnh Mặc có chút "đáng thương" nhỉ?
Ăn hết một cây kẹo hồ lô, tâm trạng của Vu Hướng Niệm khá hơn nhiều. Cô bỏ bốn cây còn lại vào một cái hũ tráng men, đứng dậy đi vào bếp để giúp đỡ.
Vừa bước đến cửa bếp thì bị Vu Hướng Dương chặn lại, “Em đang mang thai, sao có thể làm mấy việc này!”
Vu Hướng Niệm lườm nguýt, “Em và anh ta hoàn toàn trong sạch!”
Vu Hướng Dương ngây người, môi hắn mấp máy, một lúc lâu mới lắp bắp mấy chữ, “Là… là Đinh Vân Phi?”
Tiếp đó, sắc mặt hắn thay đổi hẳn, nắm chặt tay, đ.ấ.m mạnh vào lòng bàn tay còn lại, “Lão tử phải đi xử lý thằng đó mới được!”
Nói xong, hắn quay người định đi đánh người thật!
Vu Hướng Niệm quả thực bái phục cái suy nghĩ của anh trai, cô nhanh tay túm chặt anh ấy lại, “Em không có thai!”
“Hả?!” Biểu cảm của Vu Hướng Dương thay đổi chóng mặt, “Vậy sao buổi sáng anh nghe người ta nói em có thai?”
“Trình Cảnh Mặc, rốt cuộc em gái tôi có mang thai không?” Vu Hướng Dương quay sang hỏi Trình Cảnh Mặc, người đang đứng cạnh thớt, điềm nhiên như không có chuyện gì đang thái thịt.
“Tôi không biết.” Trình Cảnh Mặc đáp gọn lỏn.
Vu Hướng Dương đành phải nhìn lại Vu Hướng Niệm, trong mắt đầy nghi hoặc, hoang mang.
Vu Hướng Niệm chỉ là không quen nhìn cảnh hai người kia ân ân ái ái trước mặt mình, nên muốn thêm chút rắc rối cho họ. Cô không nghĩ rằng những lời đồn thổi của các bà tám ở khu quân nhân lại có sức lan truyền khủng khiếp đến vậy, chỉ mới một ngày mà ngay cả anh trai Vu Hướng Dương ở khu khác cũng đã biết.
Cô nghiêm túc nói: “Không có. Thật sự không có.”
Ở phía khuất tầm mắt của hai người, Trình Cảnh Mặc khi nghe được ba chữ này, mày cũng giãn ra.
“Thế sao mọi người đều nói em có thai?” Vu Hướng Dương thắc mắc.
Vu Hướng Niệm kéo Vu Hướng Dương ra phòng khách, kể lại cặn kẽ chuyện tối qua.
Vu Hướng Dương bừng tỉnh gật đầu, Vu Hướng Niệm nhận ra, hóa ra Vu Hướng Dương cũng biết về bác sĩ Ngô kia, và chắc chắn cũng biết mối quan hệ của Trình Cảnh Mặc với cô ta.
Xem ra, những lời mấy bà hàng xóm nói là thật.
Thế nhưng, trong ký ức của nguyên chủ lại không có chút thông tin nào về bác sĩ Ngô này?
“Kể cho em nghe về tình hình của bác sĩ Ngô đi.” Vu Hướng Niệm hỏi, giọng không có chút cảm xúc.
Vu Hướng Dương gãi đầu nói: “Anh cũng không hiểu rõ người này lắm. Nghe nói tên là Ngô Hiểu Mẫn, là một thanh niên trí thức về nông thôn. Cô ta là cháu gái của vợ chính ủy chúng ta. Vì có chút kiến thức y học, lại gặp đúng thời điểm trạm xá khu quân nhân thiếu bác sĩ, thế là chính ủy đã mượn cô ấy về để chữa trị những bệnh lặt vặt cho mọi người trong khu.”
Vu Hướng Niệm muốn thử dò thái độ của anh trai, nên hỏi: “Anh, anh nói nếu em ly hôn với Trình Cảnh Mặc, thì sao?”
Vu Hướng Dương trừng mắt sợ hãi, lắc đầu lia lịa, “Đừng, đừng! Trình Cảnh Mặc chính là rể quý mà ba đã chọn lựa rất kỹ càng. Nếu em mà đòi ly hôn, ông ấy sẽ đánh gãy chân em. Em quên trước khi kết hôn, ba đã nói gì rồi sao?”
Vu Hướng Niệm buồn rầu.
Xem ra, ly hôn rồi về nhà là chuyện không thể, cô còn phải tìm cách "vượt ải" ba mình.
Lúc này, Tiểu Kiệt đã trở lại, lập tức lao vào lòng Vu Hướng Dương, “Chú Hướng Dương!”
Vu Hướng Dương ôm cậu bé quay vài vòng rồi mới buông ra, “Một tháng không gặp, lớn hơn rồi đấy.”
“Cháu ăn cơm rất giỏi mà!”
Vu Hướng Dương xoa đầu cậu bé, “Tốt lắm, mau vào bếp giúp chú Cảnh Mặc nấu cơm nào.”
Vu Hướng Niệm chen vào, “Sao anh không vào đi? Lại sai một đứa trẻ.”
Vu Hướng Dương cười hì hì, “Vậy thì anh cũng vào!”
Thế là, ba người đàn ông bận rộn trong bếp, còn Vu Hướng Niệm lại ngồi thẫn thờ trên ghế chờ ăn cơm, nghĩ xem sau khi ly hôn mình sẽ làm gì.
Cơm đã chín, trên bàn bày bốn món ăn: thịt kho tàu, thịt lợn xào ớt xanh, dưa chuột trộn, và một bát canh rau.
Ớt và dưa chuột đều là rau nhà trồng trong vườn, rất tươi ngon.
Miếng thịt là do Vu Hướng Dương mang đến, chắc khoảng bốn cân. Nam Thành là một thành phố ven biển phía Nam, nhiệt độ không khí khá cao, nếu để thịt đến sáng mai sẽ bị thiu. Vì vậy, Trình Cảnh Mặc đã làm tất cả thành món thịt kho tàu, đầy một tô lớn.
Vào thời điểm này, bữa cơm không hoàn toàn chỉ có cơm trắng, mà thường trộn lẫn với bột ngô để đồ. Một số gia đình còn trộn thêm khoai lang đỏ, khoai tây hay cao lương.
Trong thời đại mà các gia đình bình thường phải vài tháng mới được ăn thịt một lần, bữa cơm thịnh soạn như thế này được xem là xa xỉ.
Nhưng khi mọi người chuẩn bị ăn, họ mới phát hiện, trong nhà không đủ bát.