Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trưởng "đầu Gỗ" - 91
Cập nhật lúc: 17/09/2025 06:13
Vu Hướng Niệm kể xong thì một mình cười ngặt nghẽo. Tiểu Kiệt và Trình Cảnh Mặc mặt mày ngơ ngác. Một lát sau, hai người cũng cười theo.
Sau đó, Tiểu Kiệt bĩu môi, “Lần trước thím không kể thế! Lần trước thím kể là cô bé quàng khăn đỏ không thích tắm rửa, người rất bẩn, nên mọi người gọi cô ấy là Cô Bé Lọ Lem. Cô bé lọ lem có một bà mẹ kế thường xuyên đánh đập cô ấy. Cô ấy lén bỏ trốn, giả trai tòng quân, sau này trở thành Hoa Mộc Lan!”
“Hả?” Lần này đến lượt Vu Hướng Niệm ngạc nhiên. Hai ngày đầu mới đến, để làm thân với Tiểu Kiệt, cô đã kể cho cậu bé rất nhiều chuyện. Kể lung tung, cô đã quên hết mình đã kể những gì rồi!
Vu Hướng Niệm xua tay, “Cái này không quan trọng. Câu chuyện Cô Bé Quàng Khăn Đỏ có rất nhiều phiên bản. Lần trước thím kể bản dốc lòng, hôm nay thím kể bản hài hước! Thôi thôi, đến câu chuyện tiếp theo nào.”
Vu Hướng Niệm nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc kể chuyện Bạch Tuyết. Cô kể liền một mạch, hết bảy, tám phút.
Kể xong, Tiểu Kiệt mặt mày ỉu xìu, “Lần trước thím kể không phải thế này!”
“Hả?” Vu Hướng Niệm gãi đầu, “Lần trước thím kể thế nào?”
“Mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết muốn g.i.ế.c nàng, nên nghĩ ra một cách: đặt quả táo lên đầu nàng. Ai b.ắ.n trúng quả táo sẽ được cưới công chúa Bạch Tuyết. Người thứ nhất dùng một mũi tên b.ắ.n trúng quả táo, anh ấy nói, ‘I’m Hậu Nghệ’. Người thứ hai dùng một mũi tên b.ắ.n trúng công chúa, anh ấy nói, ‘I’m sorry!’”
Vu Hướng Niệm “khì khì khì” cười, “Chà! Trí nhớ tốt thật đấy, còn nhớ cả tiếng Anh nữa.” Cô lại sờ trán Tiểu Kiệt, cậu bé đã đỡ sốt. “Được rồi, hai câu chuyện xong rồi, con ngủ đi.”
Tiểu Kiệt nằm xuống, chưa đầy một lát đã ngủ thiếp đi.
Trình Cảnh Mặc nói: “Cô đi ngủ đi, tôi trông Tiểu Kiệt.”
Vu Hướng Niệm ngáp một cái, “Thằng bé bị viêm amidan cấp, trước khi viêm nhiễm được tiêu, nó sẽ sốt đi sốt lại. Có thể ba bốn tiếng nữa nó sẽ lại sốt. Anh đừng trùm chăn cho nó, sốt thì phải tản nhiệt, khi nào hạ sốt thì mới đắp chăn giữ ấm. Nếu nó lại sốt, anh dùng cách vừa nãy để hạ sốt cho nó, rồi có thể cho nó uống thêm một liều thuốc nữa. Trong nhà không có thuốc chống viêm, sáng mai tôi sẽ dẫn nó đến phòng y tế tiêm.”
Vu Hướng Niệm nói xong thì về phòng ngủ.
Trình Cảnh Mặc tự nhận nuôi đứa trẻ, cái gì anh cũng phải từ mày mò để học, giờ anh còn phải học cách chăm sóc một đứa trẻ bị ốm. Anh lăn lộn cả nửa đêm, không còn chút buồn ngủ nào.
Tiểu Kiệt trước đây cũng đã sốt một lần, anh chỉ cho cậu bé uống một viên an nãi gần, rồi trùm chăn để ra mồ hôi. Nhưng cách của Vu Hướng Niệm lại là phải tản nhiệt, còn nói thuốc an nãi gần nên hạn chế uống vì không an toàn. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cách nói này. Mọi người đau đầu nhức óc chẳng phải đều uống thuốc này, hiệu quả cũng tốt mà.
Anh cũng không biết kể chuyện. Nghĩ đến hai câu chuyện lúc nãy, anh không nhịn được mà bật cười. Những câu chuyện gì đâu không, đúng là đi lừa con nít mà!
Quả nhiên, đúng như Vu Hướng Niệm dự đoán, Tiểu Kiệt lại sốt vào nửa đêm. Trình Cảnh Mặc làm theo cách của Vu Hướng Niệm, dùng nước ấm lau người, thay quần áo và cho cậu bé uống thuốc.
Khi Vu Hướng Niệm tỉnh dậy, Trình Cảnh Mặc đã không còn ở nhà. Trên bếp tổ ong có bát cơm sáng anh mang về từ căng tin đã được hâm nóng. Cô vào phòng Tiểu Kiệt, thấy cậu bé vẫn đang ngủ say.
Chờ Tiểu Kiệt tỉnh dậy, hai người ăn sáng xong, rồi cùng nhau đến trạm y tế.
***
Đến trạm y tế thì sẽ gặp ai ?
Tất nhiên là Ngô Hiểu Mẫn rồi !
Vu Hướng Niệm và Ngô Hiểu Mẫn nhìn thấy đối phương thì đều khinh thường lườm một cái rồi quay mặt đi. Chủ yếu là vì trong trạm y tế có mấy người phụ nữ và trẻ con đến khám, tiêm. Cả hai đều cố tình giữ hình tượng tốt trước mặt mọi người.
Vu Hướng Niệm nắm tay Tiểu Kiệt đi tìm một nữ bác sĩ khác. Bác sĩ kiểm tra một lát rồi nói: “Cháu bị viêm amidan rồi, phải tiêm ba, bốn ngày mới khỏi.”
Vu Hướng Niệm trả tiền. Bác sĩ cầm ống tiêm đến. “Đưa tay ra, chúng ta làm thử phản ứng ngoài da.”
Tiểu Kiệt lo lắng nhìn ống tiêm, rụt tay về phía sau, rồi do dự một chút, từ từ đưa tay ra.
Vu Hướng Niệm nhìn thấy cảnh này. Những đứa trẻ bảy tuổi khác, khi thấy tiêm là khóc lóc, la hét. Nhưng Tiểu Kiệt, dù sợ hãi, cũng chỉ ngoan ngoãn đưa tay ra.
Đêm qua, cậu bé cũng vậy, thuốc đau đầu vừa chua vừa chát, Tiểu Kiệt không hề than vãn một câu nào, lập tức uống hết.
Có lẽ đây là tâm lý của một đứa trẻ mồ côi, vừa nhạy cảm lại vừa dũng cảm, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Vu Hướng Niệm mở túi của mình ra cho Tiểu Kiệt xem, bên trong có mấy quyển truyện tranh.
“Khi nào tiêm xong, con sẽ được lên giường nằm, thím sẽ đọc truyện cho con nghe.” Cô nắm lấy cổ tay cậu bé. “Sẽ hơi đau một chút, con có thể khóc, nhưng đừng cựa quậy nhé.”
“Chú con bảo, đàn ông không được khóc!”
“Con còn là một cậu bé, thím cho phép con khóc ba giây đấy.”
Bác sĩ cười, “Cô dỗ trẻ con hay thật.”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy giữ tay Tiểu Kiệt, tiêm một mũi nhanh chóng, rồi rút kim ra.
Vu Hướng Niệm rất hài lòng với tay nghề của vị bác sĩ này, dù sao cũng là bác sĩ của bệnh viện quân khu.
Trong phòng truyền dịch, có ba đứa trẻ và hai người phụ nữ khác đang tiêm. Ban đầu, mấy người phụ nữ đang nói chuyện rôm rả, thấy Vu Hướng Niệm vào, họ nhìn nhau rồi hạ giọng.