Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn - Chương 36

Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:13

“Cái này…” Hứa Thuật nhìn chằm chằm bộ hài cốt nhỏ bé kia, do dự nói:

“Chẳng lẽ… là như tôi đang nghĩ?”

Quý Xuyên im lặng một lúc lâu rồi đáp:

“Tiếp tục tìm.”

Nếu thật sự đúng như vậy, thì xung quanh đây chắc chắn sẽ còn nhiều đồ vật quen thuộc nữa.

Chỉ là… nơi này cách thị trấn quá xa. Nếu có thể quay về lấy dụng cụ, việc khai quật sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, cả hai chỉ có thể dùng chính vũ khí trong tay thay cho xẻng, cố gắng đào bới lớp bùn nhão và đống xương trắng tang thương kia.

Thể lực hiện tại của họ không còn tốt như trước. Chỉ làm thêm một lúc, Hứa Thuật đã bắt đầu thở gấp, hai tay run rẩy, chân cũng lảo đảo như muốn khuỵu xuống.

Quý Xuyên trông cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Nhưng đổi lại, những gì họ tìm được khiến người ta không thể không rùng mình.

Trong bùn nước lẫn xương cốt, lần lượt lộ ra những vật dụng quen thuộc.

Cả những mảnh quần áo chưa mục rữa hết, nát vụn từng mảng.

Trong số đó, có một mảnh vải đã bị bùn nhuộm thành màu đen kịt, trên mặt còn vắt chéo một đoạn dây thừng tinh xảo.

Nhìn kiểu dáng, nó vốn dĩ là một chiếc túi gấm nhỏ treo bên hông.

Thấy vật này, trong đầu Hứa Thuật không khỏi lóe lên ký ức về ngày đầu tiên đặt chân vào trò chơi.

Khi đó, cậu cùng Viên Quảng mới vào trấn, gặp một người đàn ông đang dắt “con dê hai chân” về nhà.

Cậu còn nhớ rõ, gã đàn ông ấy từng móc đồ từ túi gấm bên hông đưa cho một bà lão.

Tất nhiên, Hứa Thuật không dám khẳng định chiếc túi vừa đào lên chính là của gã kia. Dù sao loại túi gấm này ở thời cổ đại hầu như ai cũng có.

Nhưng giữa một bãi hài cốt lớn thế này, việc liên tục thấy những vật quen mắt thì tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Cậu còn thấy chiếc gương đồng từng gặp trong một căn phòng trống, và cả chiếc vòng ngọc màu xanh đậm đã vỡ làm đôi.

Những thứ đó, cậu đã nhìn thấy ở trấn.

Thậm chí một số trang sức khác, tuy nhất thời chưa nhớ đã thấy ở đâu, nhưng đều quen thuộc đến gai người.

Nhiều như thế, sao có thể chỉ là trùng hợp?

Hứa Thuật nhìn chằm chằm vào chúng, ánh mắt nặng trĩu:

“Nói cách khác… người trong trấn… thật ra đã c.h.ế.t sạch từ lâu rồi.”

Những bộ xương chất đống nơi đây, chính là hài cốt của toàn bộ dân làng.

Trên xương thịt đã chẳng còn chút da thịt nào, không biết đã c.h.ế.t từ bao giờ.

Thế thì hiện tại những “người sống” trong trấn kia… thật sự còn là người sao?

Hay ngay từ lúc người chơi bước vào trò chơi, tất cả đã tự nguyện đặt chân vào một quỷ trấn?

Nghĩ đến đây, Hứa Thuật bất giác bật cười.

Khi bọn họ bước vào trò chơi, hệ thống chỉ đưa mỗi người truyền tống tới khu vực gần thị trấn, chứ không trực tiếp thả ngay vào trong trấn, cũng chẳng giao bất kỳ nhiệm vụ nào buộc họ phải đến đó.

Thậm chí, trò chơi còn không hề hạn chế hành động của người chơi. Ban đầu, họ hoàn toàn có thể ở lại bên ngoài, hoặc đi theo hướng ngược lại.

Chính là do tâm lý muốn tìm đồng đội, hoặc cần đồ ăn để sống sót, từng người mới chủ động tiến vào trong trấn.

Hứa Thuật khẽ thở dài, nói:

“Chúng ta quay lại một chuyến đi, gọi hai người kia ra ngoài. Sau đó thì đừng bao giờ quay về cái trấn này nữa.”

Lúc này, trong trấn nhỏ, Dương Nhuế và Viên Quảng từ một tứ hợp viện đi ra.

Sau khi cơn kích động ban đầu trôi qua, Dương Nhuế dần bình tĩnh lại. Cô định đi tìm hai người chơi còn lại để bàn xem bước tiếp theo nên làm gì, nhưng tìm quanh mới phát hiện Hứa Thuật và nhóm kia đã rời đi.

Trong viện chỉ còn lại Tiểu Hà.

Cô bé ngồi trên bậc đá, miệng khe khẽ hát một khúc ca không tên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Dương Nhuế vừa bước ra khỏi tứ hợp viện liền thấp giọng lẩm bẩm:

“Vừa mới g.i.ế.c người xong, tâm trạng làm sao mà không tốt chứ?”

Viên Quảng bật cười, hỏi:

“Cậu nghĩ bọn họ đi đâu rồi?”

“Hẳn là đi tìm t.h.i t.h.ể của Vu Diêu.” Dương Nhuế đáp “Hay là chúng ta cũng đi xem? Nếu họ còn ở đó thì mình có thể giúp một tay. Nếu không thì ít nhất cũng có thể xem xét thi thể, biết đâu có phát hiện mới.”

Viên Quảng gật đầu:

“Được, vậy lát nữa tới cổng trấn thì tìm thêm dụng cụ đào bới.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra phía ngoài trấn.

Đúng lúc gần đến cổng, một cánh cửa tiệm bên đường bị mở ra.

Một bà lão tóc bạc trắng từ trong bước ra, bước đi tập tễnh, từng bậc từng bậc xuống thềm đá, rồi chậm rãi đi về phía những xác c.h.ế.t rải rác đầy đường.

Ban đầu, trong số đó vẫn còn người sống sót, nhưng sau bốn ngày kể từ khi người chơi tiến vào, họ đều lần lượt c.h.ế.t hết, giờ chỉ còn lại toàn thi thể.

Bà lão dừng lại trước một cái xác còn hơi nhiều thịt, cố gắng khom lưng, nắm lấy hai chân, gần như từng tấc một kéo lê về phía nhà mình.

Kéo mãi vẫn không nhúc nhích được bao nhiêu, cuối cùng bà ngồi phịch xuống, thở dốc, rồi quay vào trong lấy con dao.

Khi bà quay đầu lại, vừa khéo bắt gặp Dương Nhuế và Viên Quảng đang đi tới.

Bà lập tức khựng lại, chắp tay hành lễ, giọng run run:

“Người tốt… xin hai vị giúp bà già này một tay…

Người tốt ơi, cho bà già này một miếng ăn đi!”

Nhưng chính bọn họ cũng đã đói lả, chẳng còn sức mà giúp ai.

Dương Nhuế nhìn dáng vẻ gầy yếu, đáng thương của bà lão, không đành lòng, bèn quay mặt đi.

Viên Quảng khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy bà, nói:

“Tôi có thể giúp bà đưa t.h.i t.h.ể vào nhà, còn những việc khác thì…”

Bà lão mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm tạ, đôi mắt vẩn đục cũng rưng rưng nước mắt.

Bà nhìn theo Viên Quảng khiêng xác người vào trong, nghẹn ngào nói:

“Cảm ơn các cô cậu, các cô cậu đúng là người tốt!”

Viên Quảng chỉ cười nhạt, lặng lẽ đặt t.h.i t.h.ể ở gian bếp.

Thực ra đây là một cảnh tượng hết sức quái dị chính tay anh khiêng một cái xác người, đặt vào bếp nhà kẻ khác, trong khi rõ ràng bà lão định… ăn nó.

Thế nhưng, trong phó bản trò chơi này, chuyện ấy lại chẳng có gì lạ lẫm.

“Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!” bà lão lại cúi rạp người cảm tạ không ngừng.

Đến lúc hai người định quay đi, bà lại ngập ngừng, đôi môi mấp máy, bàn tay gầy guộc run run đưa ra, như thể muốn nói gì đó nhưng còn do dự.

Dương Nhuế thấy vậy, dừng bước, quay đầu lại:

“Bà còn muốn nói gì sao?”

Viên Quảng cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn bà.

Bà lão trầm ngâm hồi lâu rồi mới khẽ thở dài:

“Thực ra… tôi muốn nói với các ngươi, đừng ở chung với cô bé kia nữa. Nó… nó không phải người, mà là yêu quái ăn thịt người đó!”

Nghe xong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Viên Quảng lại là: “Thế bà thì khác gì, chẳng phải cũng ăn thịt người sao?”

“Bà có biết gì thêm không?” Dương Nhuế vội hỏi, ngữ khí đã mềm mỏng hơn hẳn, như thể vừa thấy được hy vọng.

Bà lão cúi đầu, hạ giọng run run:

“Các ngươi là người tốt, tôi chỉ dám nói cho hai ngươi thôi. Nhưng ngàn lần đừng để lọt ra ngoài. Nếu để nó nghe thấy, e rằng ngay cả bà già này cũng…”

Dương Nhuế chau mày, gật đầu chắc nịch:

“Bà yên tâm, chúng ta sẽ không nói với ai đâu.”

Đôi mắt vẩn đục của bà đảo qua lại trên người hai người họ, rồi cất lời:

“Nếu các ngươi thật sự muốn biết, thì hãy giúp tôi kiếm chút đồ ăn. Tôi già rồi, chẳng còn sức làm gì nữa… Nếu con trai con gái tôi còn sống, cũng đâu cần làm phiền các ngươi thế này.”

Dương Nhuế và Viên Quảng nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự do dự.

Bọn họ đã hiểu, suy đoán trước đó về cấm kỵ là sai. Vậy thì cấm kỵ thực sự ở đây rốt cuộc là gì?

Dù mấy ngày qua tình hình cho thấy, chắc chắn không phải là chuyện giúp NPC nấu thịt người, nhưng ai mà biết được trong quá trình này có kích phát cấm kỵ hay không.

Thêm nữa, họ cũng không chắc lão nhân này có thật sự biết tin tức về Tiểu Hà hay không, và thông tin ấy có quan trọng đến mức nào. Dù sao thì việc Tiểu Hà không phải người, bọn họ cũng đã tự mình đoán ra được.

“Không chịu thì thôi.” Lão nhân khoát tay, thản nhiên nói: “Các ngươi đi đi, tôi tự cầm d.a.o từ từ cắt thịt cũng được.”

Dương Nhuế khẽ cắn môi, giọng nhỏ hẳn đi:

“Thôi… chúng ta đi, giữ mạng quan trọng hơn.”

Viên Quảng do dự giây lát, rồi cũng gật đầu, xoay người cùng nàng bước ra ngoài.

Ngay lúc cả hai sắp bước qua cửa, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi chậm rãi của lão nhân:

“Khoan đã.”

Hai người dừng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ nghe bà ta nói tiếp:

“Con bé kia… là Hà yêu.”

“Hà… yêu?!” Dương Nhuế kinh hãi đến lắp bắp.

Bọn họ vốn đã biết Tiểu Hà là quỷ g.i.ế.c người, nhưng thế nào cũng không ngờ, nó lại là thứ gì đáng sợ như Hà yêu.

Thật ra, ngay từ khi biết cái thị trấn này trọng nam khinh nữ đến mức cực đoan, Dương Nhuế đã nghĩ Tiểu Hà có lẽ là một đứa bé gái bị cha mẹ ngược đãi đến chết, sau khi c.h.ế.t hóa thành lệ quỷ.

Lời của lão nhân, không nghi ngờ gì, đã phá nát suy đoán ấy.

“Đúng vậy, Hà yêu.” Lão nhân nhìn Dương Nhuế, chậm rãi hỏi:

“Các ngươi có biết con sông ngoài kia gọi là gì không?”

Viên Quảng trầm giọng đáp:

“Biết. Là sông Nữ Nhi.”

Đây chính là cái tên mà hôm qua Vu Diêu hỏi thăm từ một cư dân trong trấn.

Lão nhân lại nhìn anh ta, truy vấn:

“Thế các ngươi có biết, vì sao nó mang cái tên ấy không?”

Viên Quảng đáp:

“Bởi vì người trong trấn trọng nam khinh nữ, những đứa con gái sinh ra đều bị ném xuống sông cho c.h.ế.t chìm… đúng chứ?”

Trên gương mặt nhăn nheo của lão nhân hiện lên một nụ cười mỉa mai:

“Không sai. Hồn phách oán hận c.h.ế.t oan suốt năm này qua tháng khác, tụ lại trong sông, biến thành Hà yêu…”

“Dương tỷ tỷ, Viên ca ca, sao hai người lại ở đây vậy?”

Ngoài cửa, một giọng trẻ con trong veo vang lên.

Dương Nhuế giật mình, xoay phắt người lại. Chỉ thấy Tiểu Hà với gương mặt tươi cười, dáng vẻ tung tăng bước về phía bọn họ.

Con bé cười đến mức đôi mắt cong cong, ngây thơ vô cùng.

Nhưng trong mắt Dương Nhuế, nụ cười ấy lại ngập tràn tà khí.

Viên Quảng bước lên một bước, nửa người chắn trước mặt Dương Nhuế, cố gắng giữ vẻ tươi cười mà hỏi:

“Bọn tôi chỉ đi dạo thôi. Sao em lại ra đây?”

Lúc này, Tiểu Hà đặt một chân lên ngưỡng cửa, nhưng không bước thêm vào trong.

Cô bé cứ giữ nguyên tư thế đó, đôi mắt to một cách bất thường dán chặt lấy Viên Quảng, lặng lẽ nhìn hồi lâu.

Bị ánh mắt ấy găm vào người, nụ cười trên mặt Viên Quảng dần cứng lại, rồi biến mất hẳn.

Dương Nhuế đứng phía sau, nhìn rõ toàn bộ, trong lòng bất giác nhớ đến tối hôm qua… khi Tiểu Hà cũng từng dùng ánh mắt ấy mà nhìn Vu Diêu.

Ngay sau đó không lâu, Vu Diêu đã chết.

Cô siết chặt nắm tay, tim đập loạn.

Chẳng lẽ… Viên Quảng cũng sắp đến lượt sao?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.