Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 199
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:36
Mời quý độc giả tiếp tục đón đọc những diễn biến hấp dẫn ở bên dưới!
Cuối cùng, Thomas xuất hiện, nhẹ nhàng dắt tay Hồ Trân Trân bước lên sân khấu.
Sau màn chào kết đầy ấn tượng và lời cảm ơn từ nhà thiết kế, một cuộc phỏng vấn nhanh sẽ diễn ra ngay sau đó.
Hồ Trân Trân có chút căng thẳng, nhất thời quên bẵng rằng Thomas mới là người sẽ nhận phỏng vấn.
“Thomas, xin hỏi điều gì đã khơi nguồn cảm hứng để anh tạo nên bộ trang phục lộng lẫy này?”
Khi phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi, Hồ Trân Trân thấy mình không còn liên quan nên định lẳng lặng xuống sân khấu. Nhưng cô vừa nhấc chân đi được một bước, Thomas đã kịp thời kéo cô lại.
“Đương nhiên là từ người bạn thân của tôi rồi,” Thomas mỉm cười, “ngoài ra, tôi còn lấy cảm hứng từ những dãy núi tuyết hùng vĩ nữa.”
Hàng loạt đèn flash chớp liên hồi, khiến Hồ Trân Trân hoa mắt không thể mở nổi.
Lượng đèn flash ở đây còn chưa bằng một nửa so với khi các minh tinh đi thảm đỏ, vậy mà cô đã thấy nhức mắt như thế. Xem ra, làm minh tinh thật sự không phải việc dễ dàng.
Chốc lát, đầu óc Hồ Trân Trân dường như bay bổng, lơ lửng trên chín tầng mây.
Đến khi cô hoàn hồn, những câu hỏi của cánh phóng viên đã không còn xoay quanh show diễn nữa.
“Hiện bên ngoài đang rộ lên tin đồn hai vị đang hẹn hò tìm hiểu. Xin hỏi, mối quan hệ của hai người hiện tại chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi sao? Hay trong tương lai, hai vị có dự định tiến xa hơn mức tình bạn không?”
“Tôi và Hồ Hồ chỉ là bạn thân thôi, không hề có ý gì khác,” Thomas vội vàng giải thích, nhưng giữa chừng lại đổi chủ đề, “tuy nhiên, hiện tại Hồ Hồ không chỉ là bạn tốt mà còn là bà chủ của tôi nữa.”
Cả hai đứng trên sân khấu mà chẳng thèm liếc mắt nhìn nhau lấy một cái, rõ ràng là chẳng hề có chút gian tình nào.
Các phóng viên thấy không moi thêm được tin tức gì, liền chuyển hướng chú ý sang Hồ Trân Trân.
“Cô Hồ Trân Trân, gần đây có tin đồn cô sẽ định cư hẳn ở nước F, điều này có phải sự thật không ạ?”
“Cô Hồ! Sau khi tiếp quản thương hiệu Kỷ Tiên Sinh, cô có dự định thay đổi định hướng hay lối đi của nhãn hàng trước đó không?”
“Cô có tin rằng giá cổ phiếu của Kỷ Tiên Sinh có thể duy trì đà tăng trưởng như hiện tại không?”
Vô số câu hỏi dồn dập được đặt ra, tạo thành một mớ âm thanh hỗn loạn khiến Hồ Trân Trân cảm thấy hơi nhức đầu.
Sự kiên nhẫn của cô có hạn, cô không định trả lời hết tất cả những câu hỏi ở đây.
Nữ chính thẳng thắn đáp: "Kỷ Tiên Sinh vẫn là Kỷ Tiên Sinh, chỉ đơn giản là đổi chủ mà thôi. Toàn bộ nhân viên và đội ngũ thiết kế, những người đã tạo nên các bộ trang phục tuyệt mỹ trước đây, đều được giữ nguyên. Mọi người không cần phải lo lắng."
Dĩ nhiên, không phải ai cũng dễ dàng bỏ qua như thế.
Trong mắt không ít người, hành động Hồ Trân Trân mua lại Kỷ Tiên Sinh chẳng khác nào việc cô cướp đi món báu vật quý giá nhất của họ.
"Cô Hồ, nếu cô không có ý định ở lại nước F như lời đồn, liệu cô có thể trả lại Kỷ Tiên Sinh cho Thomas không?"
Đó là một câu hỏi được thốt ra với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng không phải tất cả đều như vậy.
"Này, cô không thể ngang nhiên cướp đi thương hiệu được coi là báu vật của đất nước chúng tôi! Kỷ Tiên Sinh thuộc về chúng tôi, cô không có tư cách sở hữu nó!"
Một người đàn ông có thái độ cực đoan, buông lời lăng mạ, đã nhanh chóng bị lực lượng bảo vệ khống chế và lôi ra khỏi khán phòng.
Hồ Trân Trân lướt nhìn một vòng, nhanh chóng nhận ra không chỉ kẻ vừa bị bảo vệ lôi đi, mà ngay cả những người còn lại trong hội trường, nhiều ánh mắt vẫn hằn lên sự tức giận và bất mãn.
Cô chủ động cầm micro, điềm nhiên cất lời.
"Nếu muốn tôi trả lại Kỷ Tiên Sinh, chuyện đó cũng cực kỳ đơn giản. Ra giá đi. Tôi đang nắm giữ 70% cổ phần. Mỗi một phần trăm tương đương 2 tỷ. Tôi sẽ ưu ái tính tròn cho mọi người 130 tỷ cho toàn bộ số cổ phần này. Nếu đồng ý, tôi sẵn sàng ký hợp đồng chuyển nhượng ngay lập tức."
"À, còn nữa, tôi chỉ chấp nhận thanh toán một lần duy nhất."
Ngay khi Hồ Trân Trân dứt lời, cả hội trường lập tức chìm vào tĩnh lặng.
130 tỷ, một con số khổng lồ, vậy mà Hồ Trân Trân lại nói ra nhẹ bẫng như thể đang mua mớ rau hay một quả dưa hấu ngoài chợ vậy.
Ngay cả người đàn ông lúc nãy còn la lối om sòm đang bị lôi ra ngoài cũng bất ngờ im bặt.
Trước khi hoàn toàn bị kéo khuất, anh ta còn gắng gượng hét lớn một câu: "Nhưng cô mua số cổ phần đó chỉ tốn có 85 tỷ thôi mà!"
"Tôi là một doanh nhân..." Hồ Trân Trân đáp lời, giọng điệu thản nhiên như lẽ hiển nhiên.
Dù người đàn ông kia đã bị kéo đi, nhưng Hồ Trân Trân không chỉ nói riêng với anh ta, mà là với tất cả mọi người có mặt. Sau đó, cô tiếp tục.
"Nếu mọi người muốn tôi giao món đồ của mình cho mọi người, vậy thì mọi người phải cho tôi một chút lợi ích nào đó chứ?"
Chỉ một vài lời đơn giản của Hồ Trân Trân đã khiến tất cả những kẻ đang lớn tiếng phải ngậm miệng. Ngay cả giới truyền thông cũng mất một lúc mới hoàn hồn và tiêu hóa được ẩn ý trong lời cô.
"Cô Hồ, cô thật sự đồng ý bán cổ phần với giá 130 tỷ sao?"
"Nếu mọi người có thể trả được..."
Dù còn vô vàn câu hỏi muốn chất vấn, Hồ Trân Trân đã rời sân khấu dưới sự hộ tống của Thomas, khiến giới truyền thông không cách nào đuổi kịp.
Ngay cả những khán giả đang theo dõi livestream cũng phải "đứng hình" vài giây trước màn trình diễn này.
[Chị Hồ, đỉnh của chóp luôn!]
Một bình luận duy nhất đã phá tan sự im lặng, kéo theo đó, khu vực bình luận bỗng chốc trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
[Chị Hồ muốn bán thật á? Mới mua được tí tẹo mà chị Hồ đã chuẩn bị bỏ túi 45 tỷ rồi!]