Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 206

Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:37

Nghe lời quan tâm của cậu ấy, người đàn ông cười khà.

"Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi. Cô Hồ đã dựng các điểm tiếp tế quanh vùng ngập lụt, cậu về ngủ một giấc đi, tối nay tôi vẫn chờ cậu đến đổi ca đấy!"

Nói xong, không đợi Bạch Hữu trả lời, anh ta tự cảm thán một câu: "Cô Hồ hào phóng thật sự, vừa trả tiền công gấp ba, lại còn lo cả chỗ ăn ở nữa chứ."

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, anh ta bước nhanh lên bè tre, bắt đầu chuyến vận chuyển vật tư tiếp theo.

Bạch Hữu nằm vật ra, thở dài một hơi: "Ai bảo không phải vậy chứ? Lương cao chót vót thế kia, đừng nói là đi cứu trợ thiên tai, cho dù cô Hồ có bảo tôi đi đào ct người, tôi cũng sẵn lòng làm luôn."

"Được rồi, đừng có lảm nhảm nữa."

Người đồng nghiệp cười nhẹ với anh, nhanh chóng chuyển hết vật tư lên bè, rồi cầm sào tre, rẽ nước mà đi.

Bạch Hữu mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài. Anh gượng gạo lắm mới đứng dậy nổi, nhờ bác tài xe tải chở đến trạm dừng nghỉ.

Vừa đến nơi, nhân viên lễ tân đã chờ sẵn, vội vã đưa chìa khóa phòng cho anh: "Phòng 201, anh cứ đi thẳng rồi rẽ trái là tới. Anh nghỉ ngơi cho khỏe nha!"

Bạch Hữu còn chưa kịp mở miệng, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy.

Anh chưa vội làm theo lời lễ tân. Đứng đó một lúc, bụng anh bỗng "ọc ọc" réo vang. Anh khẽ hỏi, giọng hơi ngượng: "Cho tôi hỏi... nhà ăn ở đâu ạ?" Tiếng bụng réo ầm lên không đúng lúc khiến anh xấu hổ đỏ mặt.

Cô lễ tân nhẹ nhàng mỉm cười: "Anh cứ đi thẳng rồi rẽ trái là đến nhà ăn. Cô Hồ đã dặn dò, nhà ăn hoạt động 24/24, không lo hết giờ đâu ạ."

"Cảm ơn cô."

Bạch Hữu gật đầu, vội vã rời đi, gương mặt vẫn còn hơi đỏ. Anh thẳng tiến vào nhà ăn, chuẩn bị cho một bữa no say và một giấc ngủ vùi.

Giờ này là sáng sớm, thông thường, bữa sáng ở những nơi như thế này chỉ có cháo trắng với bánh bao. Nếu may mắn có thêm chút dưa muối và quả trứng luộc là đã được coi là cao sang lắm rồi. Bạch Hữu đã quá quen với cảnh này, anh chỉ mong ăn cho no bụng rồi lăn ra ngủ một giấc thật đã đời.

Đôi mắt anh cứ díp lại, nặng trĩu. Bạch Hữu mắt nhắm mắt mở đi vào nhà ăn, kiếm một bàn trống rồi ngồi phịch xuống.

Nửa phút sau, mũi Bạch Hữu đã tỉnh dậy trước cả đôi mắt anh.

"Trời ạ, mùi gì thế này? Thơm... thơm quá đi mất!"

Anh lẩm bẩm, đoạn cố gắng mở bừng mắt ra, dụi dụi vài lần.

Khi anh nhìn rõ ràng món ăn thịnh soạn vừa được bày biện trong khu buffet, Bạch Hữu không thể không dụi mắt thêm mấy lần nữa: "Mình đang nằm mơ sao?"

Nhân viên phục vụ đứng cạnh, đã để ý anh từ nãy giờ, liền mỉm cười nhìn anh.

"Thưa anh, anh không hề mơ đâu ạ."

Bạch Hữu bị giọng nói của người phục vụ làm giật mình, nuốt khan một tiếng: "À..."

Sau cái giật mình đó, cuối cùng anh cũng tỉnh hẳn, nhận ra tình hình hiện tại.

Quả thực đây không phải là mơ, anh đang ngồi ở trong nhà ăn chuẩn bị dùng bữa đây mà.

Nhưng mà…

Bữa ăn này thì quá sức sang trọng!

Bạch Hữu nhìn vào những khay thức ăn cách anh chỉ vỏn vẹn ba mét. Những con tôm hùm đỏ au nằm chễm chệ, kích thước khổng lồ mà anh chỉ thấy trên TV hoặc tạp chí xa xỉ.

Bên cạnh tôm hùm là cả một cái chân giò hầm to bự, và nồi móng giò hầm óng ánh.

Trên quầy còn bày vô số đĩa nông sâu khác nhau. Bạch Hữu đang ngồi nên chỉ lờ mờ thấy những sắc màu hấp dẫn, không rõ là món gì. Anh vội vàng bật dậy.

Khi anh đứng thẳng người, đôi mắt anh mở to hơn nữa.

Các món thịt như cá om, thịt kho tàu chiếm trọn nửa dãy quầy. Mỗi món trông đều tinh xảo, như thể chỉ có đầu bếp nhà hàng cao cấp mới chế biến được, màu sắc bắt mắt, hương vị quyến rũ.

Nước bọt của Bạch Hữu lại ứa ra nhanh hơn nữa, nhưng anh đứng chôn chân, không dám bước thêm một bước nào.

Anh quay đầu lại, thấy rất nhiều đồng nghiệp đang ngồi trong khu vực ăn uống. Ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một đêm dài vất vả.

Nhưng đĩa của họ lại chỉ toàn những món bình dân, đủ để lấp đầy bụng, như cơm rang hay bánh bao hấp.

Chẳng lẽ bữa buffet này phải tự bỏ tiền túi ra trả?

Bạch Hữu chợt nghĩ, nếu thật sự phải trả tiền, anh nhất định phải tính toán thật kỹ nên ăn gì. Tôm hùm không phải là món mà một người làm công ăn lương bình thường như anh có thể mơ tới.

Anh đứng yên tại chỗ, đứng bất động, không dám nhúc nhích.

Bàn của anh vừa khéo lại ngay sát cửa, nhân viên phục vụ cũng đứng ngay đó. Thấy anh cứ đứng thừ ra, liền chủ động mở lời.

"Thưa anh, anh có cần phục vụ gì không ạ?"

Bạch Hữu nhìn chằm chằm con tôm hùm đỏ au, ánh mắt vừa lưu luyến vừa đầy thèm thuồng, rồi dứt khoát hỏi: "Một bữa buffet ở đây giá bao nhiêu...?"

Anh tự nhủ, dù sao mình cũng đã kiếm được gấp ba lần lương tháng rồi, nếu giá cả không quá "chát", anh cũng muốn thử trải nghiệm một lần. Vì anh chưa bao giờ được nếm thử hương vị của tôm hùm.

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: "Anh yên tâm ạ, cô Hồ đã thanh toán toàn bộ chi phí ăn uống và chỗ nghỉ ngơi ở đây rồi. Anh không cần phải tốn tiền mua đồ ăn đâu."

Dù Bạch Hữu là người mở lời, nhưng câu hỏi của anh đã khiến những đồng nghiệp đang cắm cúi vào đĩa cơm chiên ở bàn sau đồng loạt ngẩng đầu lên.

"Không cần trả tiền ư?"

Bạch Hữu kinh ngạc kêu lên: "Con tôm hùm kia tôi cũng có thể ăn được sao?"

"Tất cả đều có thể ăn được, thưa anh." Nhân viên phục vụ thấy anh chỉ vào tôm hùm liền bước tới, "Anh có cần tôi giúp lấy không?"

"Không cần, không cần đâu ạ."

Bạch Hữu vội vàng từ chối. Anh vốn tính vô tư, nếu có người đứng phục vụ riêng thì khó mà ăn ngon miệng được.

Ngay sau đó, một đồng nghiệp lặng lẽ đứng dậy, tiến về quầy thức ăn. Nhìn qua thì có vẻ anh ta cũng vừa mới biết không tốn tiền nên mới ra quầy "gắp" thêm. Chỉ là... sao anh ta lại xúc sạch cả nửa khay thịt viên rồi?

Sau đó, mọi người cũng đua nhau đứng dậy "chiến đấu". Bạch Hữu thấy vậy cũng không kịp trả lời nhân viên mà nhanh chóng bưng chén đĩa, nhập cuộc "đại chiến ẩm thực" này.

Vốn dĩ món cơm chiên trứng là món ăn được "thanh lý" nhanh nhất, khi đầu bếp trưởng nhìn thấy tình hình này liền bắt đầu chuẩn bị thêm liên tục.

Sau khi biết tất cả các món khác cũng có thể ăn "thả ga", nhóm người lao động chân tay này đã thực sự thể hiện được "thực lực" của mình trên bàn ăn.

Khi đầu bếp bưng nồi cơm lớn ra quầy, ông ấy kinh ngạc nhận ra khu vực hải sản, thịt tươi sống ban nãy còn đầy ắp, giờ chỉ còn trơ lại những chiếc đĩa trống trơn. Thậm chí, một nồi móng heo lớn cũng bị đám người này xúc sạch, chỉ còn lại chiếc nồi rỗng không và chút nước hầm còn sót lại trơ trọi dưới đáy.

Điều này làm đầu bếp đứng ngồi không yên. Cô Hồ đã tin tưởng vào tài năng của ông mà mời về. Cô ấy từng dặn dò rằng những người lao động chân tay này phải được ăn uống thật no say, thật thoải mái. Mới ngày đầu mà thức ăn đã gần hết sạch, tình hình này xem ra không ổn chút nào.

Vị đầu bếp đã ngoài bốn mươi, có một học trò trẻ tuổi. Dưới tình thế cấp bách, ông ấy lại xắn tay áo, lao ngay vào bếp.

"Tiểu Oa, nhanh cho năm cái chân giò vào nồi áp suất để hầm ngay!"

Khi đầu bếp đang nói, Bạch Hữu cũng đang ở gần đó. Nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ chuyên tâm đánh chén. Trên đời này làm sao lại có món ăn ngon đến thế chứ...! Thỉnh thoảng, anh lại thoáng chốc cảm thán trong lòng, rồi nhanh chóng chìm đắm trở lại vào niềm vui ẩm thực bất tận.

Sau khi ăn no nê, Bạch Hữu ngồi trên ghế ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi mới nhớ ra hiếm có bữa ăn thịnh soạn đến thế này, nên quyết định chụp vài tấm ảnh lưu niệm. May mắn thay, người đồng nghiệp bên cạnh cũng đã chụp ảnh lại, sau khi nói vài câu, anh liền gửi ảnh cho Bạch Hữu ngay lập tức.

Bạch Hữu trò chuyện một lúc lâu với người đồng nghiệp này mới biết anh ta là người địa phương, cả hai cùng cảm thán về cuộc sống mưu sinh vất vả.

Sau khi quay về phòng nghỉ, anh càng thấy cơn buồn ngủ ập đến mạnh mẽ hơn. Nhưng kỷ niệm về bữa ăn thịnh soạn đầu tiên trong đời vẫn hiện rõ, anh cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng để đăng một dòng trạng thái lên WeChat Moments trước khi chìm vào giấc ngủ.

[Bạch Hữu: Tôi đến thành phố H làm việc, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui khi làm việc cho một người giàu có! Quả không hổ danh là chị Hồ!]

Một dòng trạng thái đơn giản, kèm theo hình ảnh món ăn mà đồng nghiệp vừa gửi cho anh.

Anh xuất thân từ Đại lộ Tây Cảnh Môn, nơi tin tức về Hồ Trân Trân đặc biệt lan truyền mạnh mẽ.

Mấy người hàng xóm lập tức xôn xao bàn tán khi nhìn thấy bài đăng.

"Tiểu Bạch đúng là có số…! Vậy mà cũng được làm việc dưới quyền Trân Trân!"

Mấy chị phụ nữ đang ngồi hóng mát dưới gốc cây gần đó, nghe thấy lời mấy người hàng xóm nói, họ nhanh chóng xúm lại.

"Cái gì? Là cái cậu ở tầng ba đó sao? Chẳng phải nó chỉ là đứa khuân vác thôi à?"

"Thật sự là Tiểu Bạch…, Trân Trân đang định chuyển đồ gì vậy…?"

"Mấy người chưa từng nghe nói sao? Ngay khi H City gặp thiên tai lớn, Trân Trân đã quyên góp rất nhiều thứ, Tiểu Bạch chính là người đi vận chuyển vật tư đến cho người dân vùng bị nạn đó!"

Khi nghe được điều này, những người này càng thêm hăng hái.

"Bà nghe ai nói thế? Sao trên mạng không thấy tin tức gì vậy…?"

"Ai nữa chứ, con trai tôi đây này, nó với Tiểu Bạch đi cùng nhau đó!"

"Ối dào, Đại Bảo nhà mình cũng có việc làm tử tế rồi, thế thì tốt quá rồi."

Người mẹ tự hào nói: “Tôi cũng lo lắng cho thằng bé, không muốn cho nó đi, thế mà Đại Bảo còn mắng lại tôi một trận.”

Một số thanh niên cũng đi ngang qua, nghe thấy họ bàn tán, không khỏi dừng lại lắng nghe một lúc.

Trong lúc nghe ngóng, ngón tay của cậu thanh niên liên tục lướt trên điện thoại, cậu ấy đã nhanh chóng chia sẻ thông tin lên nhóm bạn.

[Biết tin gì chưa? Hồ Trân Trân đã quyên góp rất nhiều đồ cho H City, còn đặc biệt cử người đến vận chuyển tận tay từng hộ gia đình.]

[Thật á? Hay giả thế? Sao cậu biết được…?]

[Tớ nghe mấy cô/dì hàng xóm nói, con trai bà ấy cũng phụ trách vận chuyển mà.]

Cuộc trò chuyện được chụp màn hình lại, đăng tải lên các trang web video ngắn và Weibo.

Không mất đến nửa giờ để tạo ra một làn sóng bình luận dữ dội.

[Hồ Trân Trân, quyên góp.]

Từ khóa hot search tuy ngắn gọn, nhưng số lượt nhấp vào lại khổng lồ.

Bài đăng của Bạch Hữu cũng nằm trong số đó, nhưng lại không phải thứ được mọi người chú ý nhất.

Thứ được lan truyền mạnh mẽ nhất lại là bài đăng của người dân tại thị trấn Bích Thủy, H City.

Trong ảnh, trời dần sáng, vì mưa nên ảnh khá mờ, chỉ thấy lờ mờ khung cảnh.

Dù vậy, hình ảnh chiếc bè tre xanh vẫn hiện lên rõ mồn một.

Bè tre hình vuông vốn đã hiếm gặp, nói gì đến việc chúng lại được nối liền thành một dãy như thế.

Trên bè chất đầy nước đóng chai tinh khiết cùng với đồ ăn nhanh, chỉ cần nhìn qua là biết ngay đang làm gì.

[Bạch Lãng Đào Sa: Không ngờ tuổi trẻ lại gặp phải tai ương thế này, đồ ăn trong nhà vừa hết, cả người như sụp đổ. Cảm ơn đội cứu trợ của cô Hồ đã tiếp tế kịp thời, nếu không tôi e rằng đã không qua khỏi trong trận mưa lớn này rồi.]

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.