Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 225
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:39
Mời quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Mức lương cố định 30.000 tệ mỗi tháng không phải là con số quá cao trong giới giải trí, nhưng với Lôi Đào hiện tại, đây là một đãi ngộ quá hời. Chưa kể, Hồ tổng còn hứa sẽ tăng lương sau khi phim truyền hình lên sóng.
Tiếp theo là điều khoản về tiền thưởng. Tiền thưởng sẽ được tính dựa trên thành tích của từng dự án phim. Chỉ cần phim gây sốt, đạt lượt xem khủng, tất cả những người tham gia đoàn phim đều sẽ được nhận thưởng. Lôi Đào lướt qua các điều khoản, tiền thưởng thấp nhất cũng lên đến năm chữ số, thậm chí có thể chạm mốc sáu, bảy con số. Trước đây, anh chưa từng dám mơ về những con số này.
Vừa dứt lời, Lôi Đào dứt khoát đặt bút ký tên vào hợp đồng. Hồ Trân Trân còn chưa kịp giới thiệu thêm về những đãi ngộ khác, anh đã ký xong xuôi. Thậm chí, anh còn quay sang hỏi Trần Khai: “Có mực đóng dấu không? Tôi muốn in dấu vân tay nữa.”
“Anh chờ một chút.” Trần Khai lấy mực ra từ ngăn kéo gần đó.
Chỉ vài giây sau, anh đã hoàn tất việc ký kết hợp đồng.
Hồ Trân Trân nhìn cảnh tượng này mà dở khóc dở cười. Cô hỏi: “Anh tin tưởng tôi đến mức này sao? Không sợ tôi là kẻ lừa đảo à?”
Lôi Đào nghiêm túc đáp: “Hồ tổng cứ yên tâm, tôi biết cô không phải người như thế.”
Thấy anh nói vậy, Hồ Trân Trân cũng chẳng biết nói gì thêm, đành tiếp tục giới thiệu về các kế hoạch sắp tới.
“Khu phim trường ở Mảnh đất phía Tây vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng công ty đã đặt tên và chuẩn bị đi vào hoạt động rồi. Địa chỉ cũng đã có sẵn, nếu anh muốn, có thể ghé qua tham quan một chút.”
Ngay cả Trần Khai cũng bất ngờ với thông tin này. “Bà chủ, mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi sao?”
“Đúng vậy.” Vì Trần Khai thường xuyên theo sát bên cạnh, cô sợ sơ hở làm lộ bí mật hệ thống, nên chỉ giải thích đơn giản rằng mình đã mua một tòa nhà rồi tiến hành cải tạo.
Ánh mắt Trần Khai hơi chùng xuống. Anh cúi đầu nói: “Tôi sẽ thuê người dọn dẹp lại, bà chủ.”
Thông thường, những việc này đều do anh phụ trách, nhưng lần này bà chủ lại không nhờ anh, khiến Trần Khai có chút tủi thân.
Thấy thái độ của anh, Hồ Trân Trân nhanh chóng nghĩ ra một lý do: “Thật ra tôi cũng chưa ghé qua công ty đó. Trần Khai, hay là anh giúp tôi phụ trách phần trang trí còn lại nhé? Nếu thấy chỗ nào chưa ổn, cứ lập tức cho người chỉnh sửa.”
Nhận được lời nhờ cậy của bà chủ, anh cũng yên tâm phần nào. “Vâng, bà chủ cứ yên tâm ạ.”
Hồ Trân Trân quay sang Lôi Đào: “Biên kịch Lôi cũng đừng ngại nhé, nếu có thời gian, anh có thể đi cùng Trần Khai ghé qua xem xét một chút. Anh cứ lên tầng 28 mà chọn lấy căn phòng ưng ý nhất để làm văn phòng riêng.”
Một biên kịch khi làm việc rất cần không gian riêng tư và sự yên tĩnh tuyệt đối. Hồ Trân Trân hiểu rõ điều này, nên cô quyết định dành hẳn văn phòng riêng cho cả biên kịch và đạo diễn. Tuy chỉ là ngồi viết, nhưng công việc sáng tạo đòi hỏi chất xám cao như thế này, một không gian yên tĩnh là điều kiện tiên quyết.
Lôi Đào không ngờ mình lại được cấp một văn phòng riêng. Suốt nhiều năm qua, anh vẫn luôn ở nhà viết kịch bản. Nhiều người hàng xóm không hiểu anh làm nghề gì, còn tưởng anh chỉ là một công tử bột ăn bám, nên vẫn thường thì thầm bàn tán sau lưng.
Nếu công ty thực sự cấp cho anh một văn phòng riêng, từ nay về sau, anh sẽ chuyển hẳn đến đó để làm việc. Vậy là không cần phải chịu đựng ánh mắt soi mói, coi thường của mấy người hàng xóm nữa rồi.
Lôi Đào phấn khích vỗ đùi đứng bật dậy.
“Thật tuyệt vời, chúng ta đi ngay bây giờ luôn sao?”
“Chưa.” Trần Khai đặt tay lên vai, nhẹ nhàng ấn hắn ta xuống ghế để trấn an: “Biên kịch Lôi, anh cứ ngồi nghỉ ngơi, nhâm nhi trà đi, khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ khởi hành.”
Nghe Trần Khai nói vậy, Lôi Đào cũng nhận ra mình vừa rồi có hơi thất thố.
“Xin lỗi Hồ tổng, tôi có chút kích động quá.”
“Không sao cả.” Đối với những người có tài năng và bản lĩnh thực sự, Hồ Trân Trân luôn đối xử rất tử tế.
“Chúng ta có thể bàn thêm về kịch bản không?”
Hợp đồng đã ký kết, Lôi Đào cũng không còn chút do dự nào mà hỏi thẳng.
“Đương nhiên rồi, tôi đã dành trọn ba năm để chấp bút kịch bản này. Đây chính là đứa con tinh thần mà tôi đặt hết tâm huyết vào đó.”
Lôi Đào lấy điện thoại ra: “Tôi có bản điện tử, có thể gửi trực tiếp cho Hồ tổng xem qua ạ.”
Được xem thành phẩm ngay lập tức, Hồ Trân Trân vui không kể xiết.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta kết bạn Wechat đi. Sau khi xem kịch bản, tôi sẽ phản hồi lại sớm nhất, cho anh biết kết quả.”
Vừa nói, Hồ Trân Trân vừa đẩy cọc tiền 30.000 tệ về phía trước.
“Đây là 30.000 tệ, biên kịch Lôi cứ nhận lấy.”
30.000 tệ chất chồng lên nhau, dày hơn những viên gạch thông thường một chút.
Đã lâu lắm rồi Lôi Đào mới lại nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Tuy mới chỉ là bước khởi đầu mà hắn ta đã nhận một khoản lớn từ Hồ tổng, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn.
Hắn ta ngồi thẳng lưng trên ghế, sau một hồi suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Hồ tổng, công ty chúng ta còn thiếu đạo diễn không?”