Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 286
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:46
Mời Quý độc giả vào bên dưới để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Khó khăn lắm mới có được một bộ phim đạt rating tốt như vậy, Lý Đạt chỉ muốn kéo dài thời gian phát sóng để tận dụng tối đa sức nóng. Ông chẳng đời nào chịu tăng thêm tập để sớm kết thúc thời kỳ vàng son này.
Để tận dụng triệt để độ nổi tiếng này.
Lý Đạt đã thảo luận với Hồ Trân Trân về việc mời dàn diễn viên chính và đạo diễn đến làm khách mời trong chương trình talk show của Đài Hoa Sen.
Hồ Trân Trân cũng đã nhanh chóng đồng ý.
Tham gia các chương trình tạp kỹ một cách có chọn lọc có thể mở ra nhiều cơ hội lớn cho đạo diễn và diễn viên, đồng thời là cách hiệu quả để gia tăng danh tiếng.
Hồ Trân Trân không muốn những diễn viên của công ty mình trở thành kiểu diễn viên chỉ chú trọng lưu lượng, mà thiếu đi thực lực.
Cho nên, tạm thời cô sẽ không đồng ý để họ tham gia những chương trình tạp kỹ dài tập hay xuất hiện dày đặc trong thời điểm này.
Chương trình tạp kỹ của Đài Hoa Sen chỉ mang tính chất phỏng vấn trò chuyện nhẹ nhàng, nên việc tham gia cũng không gây bất kỳ tổn hại nào.
Khi Lộ Dã nhận được tin nhắn của Hồ Trân Trân, cậu ấy đang cùng biên kịch Lôi Đào bàn bạc về kịch bản cho dự án phim kế tiếp.
Mặc dù "Đồ Long" chỉ vừa lên sóng, nhưng Lộ Dã đã có thể hình dung ra được kết quả cuối cùng.
Anh cũng vô cùng tự tin mình sẽ thắng vụ cá cược với Hồ tổng.
Bao lâu nay, Lộ Dã vẫn luôn ấp ủ giấc mơ có trong tay hàng tỷ đồng để đầu tư vào những dự án phim điện ảnh lớn.
Khi ngày mong đợi bấy lâu gần kề, anh lại càng thấy thấp thỏm không yên.
Dù sao, anh đã từng nếm mùi thất bại vài lần trên con đường điện ảnh. Giờ đây, khi mọi thứ phải làm lại từ đầu và lại nắm trong tay khoản vốn đầu tư lớn đến gần một tỷ, nếu Lộ Dã nói không áp lực thì quả là dối lòng.
Anh đã bàn bạc với Lôi Đào suốt ba ngày ròng nhưng vẫn chưa chốt được kịch bản ưng ý cho dự án phim tiếp theo.
“Thể loại hình sự phá án thì sao? Dạo gần đây thể loại này đang lên ngôi, không thiếu những tác phẩm đình đám, chắc chắn sẽ thu hút đông đảo khán giả.”
“Không được.” Lôi Đào lập tức bác bỏ: “Đa số phim hình sự phá án đều phải lấy cảm hứng từ các vụ án thực tế, tôi không thích viết kịch bản kiểu đó. Tôi muốn kịch bản của mình phải tự nhiên, độc đáo và có những tình tiết mà khán giả khó lòng đoán trước được.”
“Vụ án mạng trong phòng kín đã được khai thác nhiều rồi, nếu viết một kịch bản tương tự sẽ cực kỳ nhàm chán.”
Lôi Đào lắc đầu quầy quậy. Làm biên kịch mà cứ viết theo lối mòn như vậy thì đến bản thân anh ấy cũng thấy chán ngán, chứ đừng nói đến khán giả.
“Nếu đã là phim điện ảnh, chúng ta phải tìm một hướng đi hoàn toàn mới cho kịch bản.”
Lời còn chưa dứt thì cuộc điện thoại của Hồ Trân Trân đã cắt ngang.
Lộ Dã từng tham gia quảng bá phim truyền hình trên các show vài lần nên đã có chút kinh nghiệm. Giờ đây, anh có thể đưa các diễn viên mới đến chương trình này để họ làm quen.
Các diễn viên trong công ty đều hiểu rõ định hướng phát triển lâu dài của mình là trở thành diễn viên thực lực, không dựa vào chiêu trò. Nhờ vậy, bầu không khí trong đoàn cũng thoải mái hơn hẳn.
Vì thế, chẳng có ai diễn trò ngây thơ trên sóng truyền hình, cũng không có bất kỳ ai đ.â.m sau lưng hay giẫm đạp lên người khác để gây sự chú ý cho bản thân.
Buổi phỏng vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ, khiến những khán giả vốn đã quen với những màn đấu đá thường thấy của các ngôi sao trong giới giải trí không khỏi cảm thấy có chút lạ lẫm.
[Trong giới giải trí bây giờ vẫn còn đội ngũ nào hòa hợp được như vậy sao?]
[Bộ không phải là diễn kịch đấy chứ? Mọi người đều thân thiết như thế thật à?]
[]
[Đúng là công ty của Hồ tổng có khác! Ngay cả bầu không khí giữa các diễn viên cũng phải nói là tuyệt vời như vậy!]
Nhưng mà, chính nữ chủ tịch của công ty lúc này lại không có thời gian để bận tâm đến những chuyện công ty.
Trường học của Giang Thầm đã khai giảng được một thời gian, các hoạt động ở trường cũng theo đó mà tăng lên.
Hoạt động trồng cây mini trong chậu mà Hồ Trân Trân từng trao đổi với hiệu trưởng trước đây, nay đã đến lúc thu hoạch và chấm điểm rồi.
Các học sinh đều nhận được các loại hạt giống khác nhau, riêng lớp của Giang Thầm thì được hạt giống cà chua.
Hôm qua trước khi đến trường, cô đã ghé xem cây cà chua của con trai mình. Thấy trên cành đã lủng lẳng bốn, năm quả cà chua nhỏ xanh mướt, cô vui mừng khôn xiết.
Nhưng đến ngày mang cây đến trường để thi, mọi chuyện lại phát sinh một vấn đề bất ngờ.
Giang Thầm vô cùng nghiêm túc chăm sóc chậu cây cà chua của mình, luôn đặt nó ở nơi có nhiều ánh sáng nhất trong nhà.
Thậm chí, mỗi khi trời đổ mưa, việc đầu tiên cậu ấy làm là vội vã chuyển chậu cà chua non này đến nơi an toàn.
Không chỉ một mình cậu chăm sóc chậu cây của mình vô cùng tỉ mỉ, mà những người khác trong nhà cũng nhiệt tình tham gia chăm sóc.
Nhưng khi Trần Khai và Lưu An muốn giúp cậu, Giang Thầm không chịu, nhất quyết muốn tự mình chăm sóc nó.
Nhưng hiện tại…
Hồ Trân Trân nhìn chậu cây dập nát trên mặt đất, cô cũng bắt đầu thấy đau đầu.
Có lẽ hôm nay Tiểu Thầm gặp vận xui rồi.
Cậu bé vừa nâng niu chậu cà chua lên thì đã lỡ va vào chân ghế sofa.
Toàn bộ chậu cây ngã lăn quay ra đất, mấy quả cà chua cũng nát bươm.
Lúc này, Giang Thầm không nói gì cả, chỉ mím môi, im lìm ngồi xổm xuống nhặt chậu cây lên.
Nếu cậu khóc, Hồ Trân Trân còn có thể an ủi.
Nhưng cậu lại không hề khóc lóc hay làm ầm ĩ, dù trong lòng khó chịu đến mấy cũng cố nén lại.
Chính vì điều này nên Hồ Trân Trân mới thấy đau đầu.
Cô quỳ xuống, dùng tay phủi sạch những vết bẩn trên người Giang Thầm.
“Tiểu Thầm, con có bị thương chỗ nào không?”
Giang Thầm lắc đầu, không nói một lời nào.
Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng trong lòng cậu đang rất lo lắng, nhưng lại không chịu bộc lộ ra.
Từ nhỏ khi còn ở nhà họ Giang, Giang Thầm đã quen với việc không khóc lóc, không làm ầm ĩ. Cho dù Hồ Trân Trân có đối xử tốt với cậu đến mấy, thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà cậu phải chịu trước đây.
Theo bản năng, cậu vẫn không dám khóc trước mặt cô.
Hồ Trân Trân giúp cậu nắn lại những cây cà chua bị cong gãy, rồi nói với Trần Khai: “Hãy đi tìm một cái chậu lớn hơn rồi trồng nó vào đó.”