Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 347
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:54
Thư ký đem quyết định của Hứa tổng truyền đạt xuống dưới.
Chẳng bao lâu sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hai chị em Cat Sisters cũng nhận được tin báo.
Niềm vui sau buổi diễn đầu tiên vừa nhóm nhen đã bị dập tắt bởi đòn giáng nặng nề này.
“Chị, công ty……”
Hai thành viên trong nhóm nhạc là một cặp chị em ruột, cách nhau hai tuổi, vì hát hay nên đã cùng nhau gia nhập công ty.
Hôm nay, khi cô em gái biết tin tức này đầu tiên, đã sốc đến mức không thể chấp nhận nổi, lập tức hoảng loạn gọi cho chị.
“Sao vậy? Em vui đến thế cơ à?”
Các cô vừa mới biểu diễn xong, mặt chị cả đã cứng đờ vì nở nụ cười quá lâu, nhưng vẫn không kiềm được mà mỉm cười rạng rỡ.
Chị đang vui vẻ đẩy vai cô em một cái. Thấy sắc mặt em gái có gì đó không ổn, cô mới sực tỉnh, quay sang nhìn điện thoại.
Người đang nói chuyện là quản lý của bọn họ, chị Triệu: [Các buổi diễn sau đều bị hủy bỏ. Hai đứa trực tiếp quay về công ty luôn đi.]
“Đây là có ý gì chứ?” Nụ cười trên mặt chị cả dần tắt hẳn: “Không phải chúng ta chỉ có hai buổi diễn thôi sao? Sao lại hủy mất một cái thế này?”
Lúc đó cô muốn gọi cho chị Triệu để hỏi rõ, nhưng khi gọi đến thì chỉ nghe thấy tiếng bíp dài.
“Không thể gọi được cho chị Triệu.”
Chị cả trở nên nóng nảy: “Vậy còn các chương trình đã hứa thì sao? Sao lại yêu cầu chúng ta về thẳng công ty, chẳng lẽ tiết mục trong show âm nhạc đó cũng bị hủy bỏ rồi à?”
Mọi chuyện đều diễn ra quá đột ngột, khiến cả hai chưa có sự chuẩn bị gì cả.
Cô em gái tuyệt vọng ngồi trên ghế sô pha của phòng nghỉ.
Chai champagne lẽ ra dùng để ăn mừng giờ đây trở thành vật chứng cho sự xấu hổ tột cùng.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy một điềm chẳng lành.
Bây giờ người quản lý đã hành xử đến mức ngay cả điện thoại của họ cũng không muốn trả lời, điều này cho thấy rõ thái độ của công ty đối với họ.
Công ty đã bỏ rơi họ rồi.
Cơ hội vừa hé mở, sự nghiệp vừa chớm nở đã bị dập tắt không thương tiếc.
Bất luận thế nào thì họ cũng không cam lòng.
Cô em gái ngẩng đầu lên, nhìn về phía chị mình: “Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà bó tay chịu trói sao?”
Nhưng bây giờ họ có thể làm gì được đâu chứ?
Vẻ mặt của chị cả rất phức tạp. Dĩ nhiên là không cam lòng rồi, nhưng cô không nghĩ ra cách nào để công ty tiếp tục đầu tư vào họ.
Đặc biệt là, nếu không chấp nhận đánh đổi thân xác để "ôm đùi" giới quyền lực, thì cơ hội giành lại tài nguyên đã mất gần như là con số không.
“Em có cách nào không?”
Cô em cũng chẳng nghĩ ra được kế sách nào, chỉ cảm thấy một sự không cam tâm tột độ. Rõ ràng buổi diễn đầu tiên đã bắt đầu rồi, cớ gì lại bị hủy ngang thế này?
Cô lẳng lặng mở điện thoại, vô thức lướt màn hình. Bỗng, cô thấy tấm hình Hồ Trân Trân chụp cùng người hâm mộ tại buổi diễn được đăng trên Weibo.
“Nếu chúng ta ở Ảnh Thị Giang Hồ thì tốt rồi, như thế sẽ không đến mức buổi diễn đã diễn ra rồi lại bị hủy bỏ vậy.”
Cô em không kìm được buột miệng nói. Chỉ là cô ngưỡng mộ thôi, chẳng có ý gì sâu xa.
Nhưng với người đang ở bước đường cùng, lời đó lại thắp lên một tia hy vọng. Người chị nghe xong liền như bắt được vàng, đứng bật dậy, quay như chong chóng trong phòng chờ.
Khi cô em gái còn đang ngẩn ngơ, dường như đã quên mất lời mình vừa nói, người chị đột nhiên vỗ vai cô.
“Chị có một ý tưởng táo bạo này, em có muốn thử không?”
Cô em ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt chị ấy sáng rực, như thể đang ẩn chứa một ngọn lửa bùng cháy.
“Hay là chúng ta đầu quân công ty khác đi!”
Đầu quân công ty khác?
“Hả?”
Đây là phản ứng đầu tiên của người em khi nghe thấy câu này.
Đa số điều kiện để hủy hợp đồng của các công ty giải trí thực sự rất hà khắc. Cho nên trong tình huống này, hiếm khi xảy ra chuyện nghệ sĩ công ty bỏ đi "ăn máng khác". Cho dù một ca sĩ nổi tiếng có muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản thì cũng phải đợi đến khi hết hạn hợp đồng rồi lựa chọn không gia hạn.
“Đầu quân công ty khác? Sẽ có công ty nào chịu bỏ tiền ra để thanh toán khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ đó cho chúng ta chứ?”
Tiền bồi thường hợp đồng có lẽ lên tới vài triệu tệ, đây thực sự là một con số không tưởng đối với những ca sĩ vô danh như họ.
Trong thâm tâm, cô em hiểu rõ giá trị của hai người họ vẫn chưa đủ lớn để các công ty khác rải thảm mời chào. Ngay cả khi có công ty nào đó đồng ý tiếp nhận, việc giải quyết khoản tiền bồi thường kia cũng là một vấn đề cực kỳ nan giải.
Tuyệt đối không có ai chịu bỏ ra hàng triệu tệ cho hai ca sĩ chẳng có chút tiếng tăm nào. Đầu tư như vậy thì rủi ro quá lớn rồi.
Giới kinh doanh luôn tinh ranh, chẳng ai muốn chịu lỗ cả.
“Không thử thì làm sao biết được chứ!”
Trái ngược với vẻ bi quan của em gái, người chị lại lạc quan hơn hẳn. Dù biết khoản tiền bồi thường lớn đến mức nào, cô vẫn muốn thử vận may một lần.
“Chị có niềm tin vào hai chúng ta, biết đâu Hồ tổng lại nhìn trúng tiềm năng của hai chị em thì sao!”
Dù lời nói mang chút tự tin, nhưng thực ra cô chị cũng chẳng dám ôm quá nhiều hy vọng hão huyền.
“Tiểu Quỳ, đằng nào hai chị em mình cũng đến bước đường cùng rồi, sao không thử một lần xem sao!”
“Không thử thì ngay cả một tia hy vọng mong manh cũng chẳng có. Chẳng lẽ em muốn chúng ta phải chịu cảnh như Vương Hương Hương sao?”
Vương Hương Hương là tiền bối của họ, cô ấy là một người rất tốt, nhưng bởi vì không nổi lên được nên bị công ty bỏ rơi. Về sau, khi chuyển sang công ty của tổng giám đốc Ngô, cô ấy mới có thêm tài nguyên để phát triển.
Nếu được lựa chọn, cô chị thề sẽ không bao giờ chấp nhận l.à.m t.ì.n.h nhân của một ông giám đốc bụng phệ, lắm tiền hợm hĩnh.
Người chị nắm chặt lấy tay cô em, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, khiến Tiểu Quỳ không thể nào phớt lờ.
“Chúng ta cứ thử trước đi!”
Hai ngày sau đó, đúng như đã hẹn, Cao Thần có mặt trước tòa nhà văn phòng của Ảnh Thị Giang Hồ.
Dần dà thân thiết hơn, anh ta cũng chẳng còn chú ý đến những nghi thức xã giao lịch sự. Chẳng thèm gõ cửa lấy hai tiếng, anh ta tự động mở cửa bước thẳng vào.
“Hồ tổng, lần trước tôi có nói…”
Khi nhìn rõ tình hình bên trong phòng, Cao Thần bỗng nhiên cứng họng, im bặt.
Trong văn phòng, hai cô gái ăn mặc s.e.x.y hết nấc đang nhảy múa, thân hình uyển chuyển tạo nên những đường cong chữ S đầy mê hoặc.
Thảo nào, thảo nào mà làm việc lâu trong giới giải trí như vậy, chẳng bao giờ nghe được một tin đồn thất thiệt nào về cô Hồ Tổng.
Cao Thần bỗng chốc như bừng tỉnh. Hóa ra Hồ Tổng thích "gu" này sao?
“Xin lỗi đã làm phiền Hồ Tổng, bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Hồ Trân Trân không cần nghĩ cũng biết, kiểu gì trong đầu hắn ta cũng đang vẽ vời đủ thứ cảnh tượng không đứng đắn rồi.
Cô nhéo sống mũi, lên tiếng: “Cao Tổng không cần phải đi đâu. Ở đây, không có gì mà chúng ta không tiện xem cả.”