Xuyên Không Mang Theo Dụng Cụ Y Tế Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca - Chương 45
Cập nhật lúc: 07/09/2025 00:42
Không quan tâm đến việc đã cuốc xong đất hay chưa, anh vác cuốc chuẩn bị về nhà.
Thấy anh sắp đi, Mẫn Duyệt vội vàng đứng dậy: "Anh Mẫn, về rồi sao? Đợi em với!"
Nếu là tốc độ của Mẫn Khải Hàng trước kia, chỉ vài phút là đã bỏ xa Mẫn Duyệt hàng trăm mét. Nhưng hiện tại, đôi mắt anh không tiện, chỉ có thể lờ đi cô nàng lắm lời, phiền phức phía sau, dựa vào trí nhớ và bản năng, anh bước đi chậm rãi, tập trung tinh thần để về nhà.
Mẫn Duyệt nhanh chóng đuổi kịp anh, bước chân cô nhẹ nhàng, như một niềm vui nhỏ khi được ở gần người mà cô thương nhớ. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương quen thuộc mà cô từng ghi nhớ.
Dù không nhìn thấy, ánh mắt anh vẫn mang vẻ điềm tĩnh, từng bước chân vẫn vững chãi như thể không có điều gì làm khó được anh. Không kiềm chế được sự tò mò, Mẫn Duyệt hỏi: “Anh Mẫn, sao anh giỏi thế? Không nhìn thấy mà vẫn có thể làm việc? Anh làm thế nào vậy?”
Đáp lại cô chỉ là tiếng xào xạc của lá cây hai bên con đường nhỏ.
Làm thế nào ư? Mẫn Khải Hàng cũng không khỏi tự hỏi bản thân. Đúng vậy, làm sao anh có thể thích nghi nhanh chóng đến mức có thể làm việc như một người mù thế này? Những việc đơn giản, bình thường trở nên khó khăn hơn rất nhiều khi anh phải tập trung hết sức lực, làm mọi thứ chậm rãi, cẩn thận hơn để hoàn thành.
Và bây giờ, ngay cả khi có một cái "đuôi" phiền toái bám theo, anh cũng không thể làm gì để thoát khỏi cô ta, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bất lực. Vì vậy, dù ca phẫu thuật não có rủi ro, anh vẫn muốn thử, dù kết quả có ra sao, cũng tốt hơn là sống trong bóng tối mãi mãi.
“Anh Mẫn, tình trạng đau đầu dữ dội của anh chiều nay có xảy ra thường xuyên không…”
“Anh Mẫn, anh bị thương thế nào vậy…”
“À đúng rồi, anh Mẫn, loại thuốc anh dùng khi bị đau đầu chiều nay, anh nên hạn chế sử dụng nhé. Oxycodone hiệu quả nhanh nhưng nó có một tác dụng phụ lớn là gây nghiện nếu dùng quá nhiều…”
Những câu hỏi trước đó, Mẫn Khải Hàng đều lờ đi, nhưng câu cuối cùng khiến anh dừng lại. "Em nói thuốc giảm đau chiều nay của anh sẽ gây nghiện?"
Lúc này trời đã nhá nhem tối, ánh sáng yếu ớt, Mẫn Khải Hàng đột ngột dừng bước khiến Mẫn Duyệt suýt đ.â.m sầm vào anh. Để tránh làm cho mình càng thêm phiền phức, cô nhanh chóng phanh lại và đứng vững: "Vâng, đúng thế. Em đã xem loại thuốc anh dùng, tên là Oxycodone, một loại thuốc giảm đau thần kinh. Thuốc này hiệu quả nhanh vì có chức năng gây tê liệt thần kinh, nhưng nếu sử dụng liên tục, cơ thể sẽ phụ thuộc vào nó."
Mẫn Khải Hàng nhíu mày, đứng yên vài giây rồi tiếp tục bước nhanh hơn.
“Ơ, Anh Mẫn, anh đi chậm thôi…”
Cô không quen đường và tầm nhìn cũng hạn chế, khó mà theo kịp tốc độ của anh.
Khi về đến nhà họ Mẫn, đèn ngoài sân đã được thắp lên, bàn ăn đơn giản đã bày sẵn trên bàn bát tiên.
Mẫn Duyệt không chắc liệu bữa ăn này có phần của mình hay không.
Nên dày mặt ngồi vào bàn ăn sao? Nhưng nếu bị đuổi đi thì thật xấu hổ. Suy đi tính lại, cô quyết định thôi, dù sao trong túi vẫn còn hai chiếc bánh bao, về phòng ăn cũng được, miễn là no bụng là ổn rồi.
Mọi người rửa tay chuẩn bị ăn cơm, Nguyễn Tố Thu vốn nghĩ rằng cô nàng này sẽ lại mặt dày đến ăn như buổi chiều, nhưng không ngờ, Mẫn Duyệt chỉ nhìn lướt qua bàn ăn, rồi cúi đầu thất vọng quay về căn phòng nhỏ.