Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 44
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:27
“Nhị muội, ta…”
Tống Xuân sợ Tống Hạ động thủ đ.á.n.h Hàn Vũ, vội vàng lên tiếng.
Lời nàng còn chưa nói hết.
Tống Hạ đã ngắt lời nàng: “Đại tỷ, vừa rồi tỷ không phải nói hơi khát sao? Tỷ đi rót nước uống đi, ta sẽ tiếp đãi Hàn công tử.”
Tống Xuân mím môi đi về phía chiếc bàn bên cạnh.
Nàng vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
Hàn Vũ liếc nhìn nàng một cái, rồi nói với Tống Hạ: “Đúng vậy, ta muốn thêm ớt, ngươi cho ta thêm một muỗng…”
Nghe hắn chỉ muốn một muỗng.
Tống Hạ vớ lấy chiếc muôi lớn ở một bên, múc một muỗng đầy từ trong hũ ra đặt vào bát hắn. Lớp ớt đen đỏ phủ kín cả bát, che lấp Mì trộn Tạp Tương bên dưới.
Nàng cố ý chăng?
Muốn chơi xỏ hắn?
“Ta không cần nữa!”
Hàn Vũ nói rồi toan bỏ đi.
Tống Hạ túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh hắn lại: “Mau ăn sạch cho ta!”
Phương Tú và những người khác chứng kiến cảnh này đều sững sờ tại chỗ.
Tống Xuân muốn ngăn cản cũng không kịp.
Hàn Vũ mặt mày đen lại, trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan, ngươi có biết ta là ai không!”
“Ta mặc kệ ngươi là ai!”
Tống Hạ túm chặt hắn không buông.
Hàn Vũ vốc lấy hành lá, hất về phía nàng, rồi giật thoát ra toan bước đi.
Đáng ghét!
Tống Hạ vòng ra chặn đường hắn: “Ăn xong rồi hãy đi!”
Quý Hào ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy cảnh này, y không khỏi có chút ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hàn Vũ thật sự không ngờ Tống Hạ lại to gan đến thế, hắn vẫn mặc kệ nàng, vòng qua nàng rồi bỏ đi.
Cũng chính lúc này.
Tống Hạ chợt vươn tay, giật lấy vạt áo sau lưng Hàn Vũ kéo hắn lại, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, nàng nhấc chân đạp một cái, ấn hắn ngã dúi xuống đất.
Hàn Vũ đau đớn kêu lên t.h.ả.m thiết.
“Á…”
“Đại thiếu gia!”
Thủ hạ của Hàn Vũ phản ứng lại, đồng loạt chạy tới.
Quý Hào cũng chẳng thèm ăn mì nữa, đặt đũa xuống đi về phía bọn họ: “Tống Hạ cô nương, ngươi làm gì vậy, Hàn Vũ đã chọc giận ngươi thế nào?”
Mặt Tống Xuân chợt trắng bệch.
Tống Hạ ngẩng đầu nhìn Quý Hào nói: “Ngươi thật sự muốn biết sao? Nếu ngươi thực sự muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi. Bằng hữu này của ngươi, không phải kẻ tốt lành gì, lợi dụng việc ta thêm ớt, lại giở trò động tay động chân với đại tỷ của ta, đáng tiếc là hắn không biết ta không phải là kẻ dễ dây vào…”
Những người đang ăn mì, cùng những người qua đường xung quanh, nhao nhao bàn tán.
Ai nấy đều chỉ trỏ về phía Hàn Vũ.
Hàn Vũ phẫn nộ vô cùng: “Ngươi nói năng lung tung cái gì, ta muốn giở trò với ngươi lúc nào? Chỉ với cái vẻ người không có được mấy lạng thịt này của ngươi, Tiểu gia ta có thể nhìn trúng ngươi sao?”
Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả?
Tống Hạ cũng đâu cần phải vu oan cho hắn?
Nhưng.
Hàn Vũ trông cũng không giống người như vậy.
Quý Hào nhíu mày bước tới nói: “Tống Hạ cô nương, có gì thì từ từ nói, ngươi hãy thả hắn ra trước đi.”
Hàn Vũ là bằng hữu của y.
Hắn đang bị Tống Hạ giẫm dưới đất.
Nếu y không quản, e rằng y không còn được coi là bằng hữu nữa.
Tống Lão Tứ liếc nhìn Quý Hào nói: “Thả gì mà thả, hắn dám làm ra chuyện như vậy với nữ nhi nhà ta, không dạy dỗ hắn một trận nên thân thì không thể thả!”
Một tên tùy tùng dưới trướng Hàn Vũ hét lên: “các người tìm c.h.ế.t phải không, Đại thiếu gia nhà ta chính là Đại thiếu gia Hàn phủ trong trấn đấy.”
Hàn phủ?
Tống Lão Tứ ngẩn ra rồi hỏi: “Hàn phủ mà ngươi nói là Hàn phủ, nhà giàu có đứng thứ hai trong trấn ta phải không?”
“Ngươi biết là được rồi.”
“Mau bảo nữ nhi ngươi thả Đại thiếu gia nhà ta ra!”
Tên tùy tùng này nghênh mặt lên nói.
Tống Hạ không biết Hàn phủ này.
Tống Lão Tứ thì biết.
Thanh lâu lớn nhất trong trấn của bọn họ chính là của nhà Hàn phủ, ngoài ra nhà bọn họ còn mở tiệm thêu, quán trà, tửu lầu, tóm lại là nhà bọn họ có không ít cửa hàng trong trấn.
Tống Lão Tứ kéo vạt áo Tống Hạ nói: “Nữ nhi, hay là bỏ qua đi?”
Hàn Vũ cười đắc ý.
Tống Hạ nhấc chân đang giẫm lên hắn ra.
Lúc Hàn Vũ tưởng rằng Tống Hạ đã sợ nhà mình, nàng liền đá hắn sang một bên: “Sau này tránh xa quầy hàng nhà ta ra một chút, nếu không, ta thấy ngươi một lần, ta đ.á.n.h ngươi một lần!”
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt…”
Hàn Vũ bị Tống Hạ đá đến khí huyết cuộn trào, trong lòng chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.
Thủ hạ của hắn thấy vậy, đồng loạt ra tay với Tống Hạ.
Tống Hạ nhận lấy hai chiếc muỗng nóng từ Tống Thu đưa, hướng về phía bọn chúng mà giáng xuống một trận đòn rát bỏng, nóng đến mức bọn chúng kêu la t.h.ả.m thiết.
Tống Lão Tứ: “…”
Giờ ta ngăn cản còn kịp không?
Quý Hào nhìn đến ngây người, y thật sự không ngờ Tống Hạ lại lợi hại đến thế.
Tiểu Lục dưới trướng y nhỏ giọng hỏi: “Nhị thiếu gia, chúng ta có nên xông lên không?”
Giọng nói của hắn kéo Quý Hào trở về thần trí.
Quý Hào nhếch miệng nói: “Xông lên cái gì mà xông lên, ngươi không muốn ăn mì ngon của Tống Hạ cô nương, nhưng ta còn muốn ăn đây. Hơn nữa, nếu Hàn Vũ thật sự không làm chuyện đó, Tống Hạ cô nương sẽ đối xử với hắn như vậy sao?”
Nói xong.
Quý Hào trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn mì.
Những người khác đang ăn mì thấy y ăn ngon lành như vậy, cũng ngồi xuống ăn tiếp.
Tống Hạ đ.á.n.h cho Hàn Vũ và thủ hạ mặt mũi sưng vù mới dừng tay.
“Cút!”
Thủ hạ của Hàn Vũ vội vàng đỡ hắn rời đi, không ai dám nói thêm lời nào.
Tống Lão Tứ thấy Tống Hạ đ.á.n.h bọn họ t.h.ả.m đến thế, cuối cùng còn đá thêm Hàn Vũ một cước, cả người ông ta không còn tốt nữa: “Xong rồi, xong rồi! Nhà chúng ta xong rồi!”
Phương Tú kéo tay Tống Hạ nói: “Nữ nhi, con quá nóng vội rồi, nhìn bọn chúng là biết không dễ chọc, con mau thu dọn đồ đạc trốn đi, nếu không bọn chúng nhất định sẽ không tha cho con.”
Tống Xuân tự trách vô cùng.
“Nhị muội, xin lỗi, đều tại…”
Lời nàng nói đến một nửa.
Tống Hạ đã tiếp lời: “Đại tỷ, tỷ xin lỗi muội làm gì, người làm sai là Hàn Vũ chứ không phải tỷ. Nếu hắn thật sự vì chuyện này mà báo thù muội, muội sẽ đi nha môn kiện hắn.”
Tất nhiên, trừ khi là bất đắc dĩ, nàng sẽ không đến nha môn.
Nghe vậy.
Tiểu Lục dưới trướng Quý Hào lẩm bẩm: “Kiện lên nha môn, nàng ta đúng là nghĩ đơn giản quá, nha môn cũng có người nhà bọn họ đấy…”
Quý Hào đang ăn mì sắc mặt chợt cứng đờ.
Không được.
Y không thể để Tống Hạ gặp chuyện, nếu không sau này sẽ không còn món mì ngon như vậy để ăn nữa.
Trở lại sòng bạc.
Quý Hào lập tức đi đến hậu viện tìm đại ca của mình.
Không thấy.
Quý Hào quay người đi về phía trước, liếc thấy Kim ca đang dẫn người từ trên lầu đi xuống, y nhanh chóng bước tới đón: “Kim ca, ngươi có biết đại ca ta ở đâu không?”
Kim ca kỳ lạ hỏi: “Thiếu Đông gia hình như đã ra ngoài rồi, ngươi tìm y làm gì?”
Suy nghĩ một chút.
Quý Hào kể lại chuyện vừa xảy ra cho Kim ca nghe.
Kim ca lập tức nhíu mày: “Nha đầu này quả thực rất to gan, ai nàng ta cũng dám đánh. Khoan đã, nàng ta có đ.á.n.h ngươi không?”
Quý Hào lắc đầu.
“Ta có giúp Hàn Vũ đâu, nàng ta đ.á.n.h ta làm gì?”
Nếu y giúp.
Chắc chắn y cũng sẽ bị nàng đánh.
Kim ca mím môi nói: “Ngươi tìm Thiếu Đông gia làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn giúp nàng ta?”
Quý Hào liên tục gật đầu, rồi y nói: “Ta không muốn sau này không còn được ăn món mì ngon như vậy nữa, Kim ca ngươi cũng không muốn bị mất miếng ngon chứ? Ngươi mau phái người đi tìm ca ca ta.”
“Bây giờ e là không kịp nữa rồi.”
Kim ca bảo Quý Hào đừng đi lung tung, rồi hắn dẫn người ra khỏi sòng bạc.
Ngoài thành.
Tống Hạ cùng những người khác ngồi xe bò ra khỏi thành chưa được bao xa thì đã bị một nhóm nam nhân thân hình cao lớn chặn đường đi.
