Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 73

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:32

"Không."

Cận Bắc Thành lắc đầu, thẳng thắn nói: "Hoàng thượng đã phái người đến tuyên chỉ cho ta, bảo ta sau khi nghị hòa sẽ dẫn năm vạn binh sĩ đến Phượng Lĩnh Ngọc Thành, sau này sẽ giúp người trấn thủ Phượng Lĩnh."

Cái gì, chàng sẽ đến trấn thủ Phượng Lĩnh?

Phượng Lĩnh Ngọc Thành ở đâu?

Tống Hạ nghĩ thế nào liền hỏi ra như vậy.

Cận Bắc Thành không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tống Hạ tò mò, chàng thành thật đáp: "Ngọc Thành nằm ở chính giữa Phượng Lĩnh, là nơi bắt buộc phải đi qua đối với mọi người từ Nam ra Bắc, và thông thương với các quốc gia khác."

Chính giữa?

Thị trấn của họ đi đến Phượng Lĩnh Đế đô mất gần nửa tháng, nếu là chính giữa thì có phải giảm đi một nửa không?

Tức là chỉ vài ngày đường?

Cận Bắc Thành nhận thấy Tống Hạ đang lơ đãng, bèn hỏi: "Cô nương, nơi này của cô nương có giống nhân gian chúng ta, cũng có rất nhiều địa phương khác nhau không?"

"Ừm!"

Tống Hạ mở miệng liền nói: "Ngoại trừ Tiệm Tạp Hóa Tiên giới của ta, còn có Nam Thiên Môn, rồi Lăng Tiêu Bảo Điện, Dao Trì, tóm lại là rất nhiều nơi, nhưng có nhiều chỗ ta cũng chưa từng đặt chân đến."

Biết nàng có nhiều nơi chưa từng đi qua.

Cận Bắc Thành mỉm cười nói: "Cô nương thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ thăng tiến..."

Chàng cũng nghĩ Tống Hạ hiện tại là một vị tiên cấp thấp.

Bằng không,

Nàng sao lại phải trông coi một tiệm tạp hóa ở đây?

Đã lâu không gặp.

Cận Bắc Thành cảm thấy Tống Hạ dường như đã cao hơn một chút, trông còn xinh đẹp hơn trước.

Chàng không hề nghĩ ngợi mà buột miệng hỏi: "Cô nương, các vị thần tiên cũng sẽ lớn lên và già đi sao?"

"Đúng vậy!"

Tống Hạ trả lời xong bổ sung: "Điểm khác biệt duy nhất là già đi chậm hơn mà thôi..."

Thì ra là thế.

Nghĩ rằng hiếm khi Cận Bắc Thành ghé thăm.

Tống Hạ bảo chàng đợi, nàng đóng gói một ít đồ kho (lỗ vị) mà mình vừa làm hôm nay cho chàng: "Đây, chàng mang về mà dùng."

"Đa tạ."

Cận Bắc Thành ôm đồ trong tay rồi rời đi.

Tống Lão Tứ và những người khác tối hôm đó mới được ăn đồ kho do Tống Hạ làm, ai nấy đều tấm tắc khen ngon.

Ăn cơm xong.

Tống Đông nhớ đến lời phu tử dặn khi tan học hôm nay, đệ nói với Tống Hạ: "Nhị tỷ, phu tử của đệ nói muốn dẫn chúng ta đi ngoại du, bảo chúng ta tự mang thức ăn. Đệ có thể học tỷ làm đồ kho, sau đó làm một ít mang theo được không?"

Đệ ấy chịu học.

Tống Hạ đương nhiên sẽ không từ chối.

"Đương nhiên có thể!"

"Nhị tỷ, tỷ thật tốt."

Tống Đông vui mừng khôn xiết.

Hiện tại đệ đều được Phương Chính đưa đi học.

Ngày hôm sau.

Phương Chính như thường lệ đưa đệ ấy đi rồi mới quay sang mua sắm đồ đạc.

Khi chàng đang mua thịt heo.

Vân Sơn Phong phát hiện ra chàng, chạy nhanh đến trước mặt chàng: "Phương đại ca, ta tổng coi như gặp được huynh rồi."

"Ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Phương Chính hỏi.

Vân Sơn Phong lấy ra mấy đồng bạc lẻ từ trong lòng đưa cho Phương Chính: "Đây là tiền mượn của huynh."

Trước đây nhà họ không có tiền, số tiền này từ đâu mà có?

Phương Chính nhớ lại lời Vân Liễu Nhi nói trước đây, nắm c.h.ặ.t t.a.y hỏi: "Trong tay các người không có nhiều tiền lắm sao, số tiền này, các người mượn của người khác?"

Vân Sơn Phong lắc đầu.

Đúng lúc Phương Chính định hỏi thêm.

Vân Sơn Phong nói: "Là như thế này, phụ thân ta nghe xong chuyện, kiên quyết không cho chúng ta thiếu nợ huynh, vì vậy chúng ta nghe theo lời phụ thân, bán đi mỗi người một mẫu ruộng trong nhà."

Đất đai nhà họ khá tốt, hai mẫu có thể bán được năm lượng bạc.

"Ta không mang theo giấy nợ, ngươi đợi ta một lát."

Phương Chính để giấy nợ ở quán ăn vặt nhà Tống Hạ, chàng ngồi xe bò một lát đã mang đến.

Đưa giấy nợ cho Vân Sơn Phong.

Phương Chính tiện miệng hỏi: "Sơn Phong, mẫu thân ngươi giờ sao rồi?"

Nghe vậy.

Vân Sơn Phong cười nói: "Sau khi được vị đại phu đó chữa trị, tình hình của mẫu thân ta đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là sau này vẫn phải uống t.h.u.ố.c liên tục, chỉ cần uống t.h.u.ố.c và không bị nhiễm lạnh thì bệnh tình của người sẽ không đáng ngại nữa."

"Thế thì tốt rồi."

Phương Chính nói xong muốn hỏi về Vân Liễu Nhi, nhưng chàng há miệng rồi lại thôi, đành ngậm miệng lại.

Vân Sơn Phong chuyển ý, thăm dò nói: "Ta không nói chuyện với huynh nữa, mẫu thân ta nói muội muội ta không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc tính chuyện hôn sự rồi, nên đã nhờ Dương bà mối tìm cho muội muội một người chồng. Hiện tại bà ấy đã tìm được một người, nhưng mẫu thân ta không yên tâm, bảo ta đi xem trước, xác nhận không có vấn đề gì mới sắp xếp gặp mặt..."

Nhanh như vậy sao!

Phương Chính lên tiếng nói: "Muội muội ngươi trông không lớn lắm, nhìn gần như bằng đứa cháu gái của ta..."

"Muội muội ta mười sáu tuổi rồi, tròn mười sáu tháng trước."

Vân Sơn Phong đáp lời Phương Chính.

Mười sáu rồi sao?

Chàng cứ nghĩ nàng vẫn chưa cập kê.

Phương Chính vì lời nói này của Vân Sơn Phong mà trên đường về thôn không nói nhiều, về xưởng làm việc cũng có vẻ lơ đãng.

Tống Hạ đi tuần phát hiện ra, gọi chàng ra ngoài nói chuyện: "Cữu cữu, Cữu sao vậy, sao cứ như người mất hồn thế?"

Phương Chính kể cho nàng nghe chuyện Vân Liễu Nhi sắp đi xem mắt.

Tống Hạ vỗ vào cánh tay Phương Chính nói: "Cữu cữu, cữu còn chờ gì nữa, mau đến nhà cầu hôn đi thôi!"

"Hả?"

Phương Chính tưởng mình nghe nhầm.

Tống Hạ hơi nhếch môi nói: "Cữu cữu, cữu đoán xem, vì sao đại ca của Vân Liễu Nhi lại nói chuyện này với cữu?"

Không phải chỉ tiện miệng nói thôi sao?

Phương Chính hoàn toàn không hiểu ý của nàng.

Tống Hạ hết chịu nổi, nàng trực tiếp nói toạc nươngt ra: "Nếu Vân Sơn Phong thật sự không có ý gì khác, hà cớ gì phải kể chuyện này cho Cữu cữu? Hắn hoàn toàn có thể không nói với Cữu cữu."

Phương Chính nói lắp bắp: "Ý con là, Vân Sơn Phong, hắn ta nhìn ra ta thích muội muội hắn?"

"Ừm, chuyện này thì..."

Tống Hạ chớp mắt nói: "Cũng có thể là Vân Liễu Nhi cũng đã để ý đến Cữu cữu, nhưng vì ngại ngùng không tiện nói ra, nên mới để đại ca nàng ấy đứng ra, thăm dò ý tứ của Cữu cữu."

"Ta..."

Trong lòng Phương Chính vô cùng kích động, nhưng chàng lại sợ bị từ chối khi cầu hôn.

"Hạ Nhi, con cùng mẫu thân con đi cầu hôn cùng ta được không?"

"Được!"

Tống Hạ vui vẻ đồng ý.

Họ mời bà mối Phương trong thôn đi cùng.

Trên đường đi.

Phương Chính vô cùng căng thẳng, tay chân đều không biết phải đặt đâu cho phải.

Tống Hạ nhìn thấy mà buồn cười không thôi.

Phương Tú an ủi một hồi, Phương Chính mới khá hơn.

Trước khi xuống xe bò.

Phương Chính kiểm tra lại toàn bộ lễ vật đã mang theo, kiểm tra xong, chàng nhảy xuống xe bò bắt đầu chỉnh trang lại y phục của mình.

Chỉnh trang xong.

Phương Chính hỏi: " Tỷ, Hạ Nhi, ta thế này trông có ổn không?"

Lần này.

Không chỉ Tống Hạ cười.

Phương Tú cũng cười: "Tiểu tử nhà ngươi, ngươi có thôi đi không, trước khi ra khỏi nhà ngươi đã hỏi ta rồi, đẹp lắm, đẹp lắm, hôm nay ngươi mặc bộ này còn đẹp hơn hôm trước."

Tống Hạ đứng bên cạnh nói: "Cữu cữu, cữu tuấn tú như vậy, đừng nói là mặc y phục thế này, cho dù Cữu cữu khoác cái bao tải lên người cũng đẹp."

"Cái nha đầu này!"

Phương Chính dở khóc dở cười.

Khi sắp đến cổng nhà họ Vân.

Phương Chính gọi Tống Hạ và những người khác dừng lại: "Ta, ta muốn hỏi Vân Liễu Nhi trước."

Tống Hạ biết chàng nghĩ gì nên bảo bà mối và mẫu thân mình đi sang một bên ngồi đợi.

"Cộc cộc cộc..."

Phương Chính gõ cửa nhà họ Vân.

Thật khéo làm sao.

Người ra mở cửa cho chàng chính là Vân Liễu Nhi.

Khi nàng nhìn thấy chàng, mặt nàng lập tức đỏ bừng: "Phương đại ca, huynh, sao lại đến đây, huynh mau, mau vào nhà ngồi."

"Ta, ta có lời muốn hỏi nàng."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.